Sau một đêm dài trên xe, Hạ An cuối cùng cũng đến được trung tâm thành phố Đà Lạt. Nhưng đích đến của cô không phải ở đây. Cô thuê một chiếc xe ôm, đi thêm gần hai mươi cây số nữa, vào sâu trong những con đường nhỏ quanh co, hai bên là những vườn rau và đồi thông bạt ngàn.
Cuối cùng, người xe ôm dừng lại ở đầu một con dốc đất. "Tới rồi đó cô. Căn nhà gỗ ở cuối con dốc kia."
Hạ An trả tiền, cảm ơn rồi một mình xách ba lô đi xuống. Không khí ở đây trong lành đến mức cô có thể cảm nhận được mùi của lá thông, của đất ẩm và của hoa dại. Tiếng chim hót líu lo thay thế cho tiếng còi xe inh ỏi. Sự tĩnh lặng này, đối với một người đến từ Sài Gòn, vừa xa lạ lại vừa bình yên đến lạ.
Căn nhà của bà ngoại cô hiện ra trước mắt. Nhưng nó không hoàn toàn giống như trong ký ức thơ mộng của cô. Nó vẫn là một căn nhà gỗ nhỏ xinh, có hàng rào trắng bao quanh. Nhưng thời gian đã để lại dấu vết của nó. Lớp sơn trắng trên hàng rào đã bong tróc, dây thường xuân và hoa dại đã leo kín gần hết một bên tường. Mái ngói có vài chỗ bị xô lệch, và khoảng sân trước nhà, nơi bà ngoại từng trồng đủ loại hoa, giờ đây chỉ còn lại cỏ dại mọc um tùm.
Nó không phải là một ngôi nhà cổ tích, mà là một ngôi nhà bị lãng quên.
Cô lấy chiếc chìa khóa đã rỉ sét, khó khăn lắm mới mở được ổ khóa. Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra. Một mùi ẩm mốc và bụi bặm xộc thẳng vào mũi cô. Mọi thứ bên trong đều được phủ một lớp bụi dày. Mạng nhện giăng khắp nơi.
Thực tại phũ phàng hơn giấc mơ rất nhiều.
Ngày đầu tiên của cô ở "nhà mới" là một cuộc vật lộn đúng nghĩa. Cô dành cả buổi sáng để quét dọn, lau chùi. Lưng cô đau ê ẩm, hai bàn tay phồng rộp. Khi cô định nấu một bữa ăn đơn giản, cô phát hiện ra bình gas đã hết từ lâu. Cô phải đi bộ gần hai cây số mới ra đến tiệm tạp hóa ở đầu làng để đổi gas.
Buổi tối, khi cô định đi tắm, thì hỡi ôi, hệ thống bơm nước từ giếng lên đã không hoạt động. Loay hoay cả tiếng đồng hồ, cô đành phải chấp nhận tắm bằng vài gáo nước mưa ít ỏi còn đọng lại trong lu.
Đêm xuống, thung lũng chìm trong bóng tối và sự im lặng tuyệt đối. Không có tivi, không có wifi. Cô chỉ có một ngọn đèn dầu và tiếng côn trùng rả rích làm bạn. Lần đầu tiên, cô cảm thấy sợ hãi và cô độc. Cô đã làm đúng hay sai khi từ bỏ tất cả để đến đây?
Cô ngồi trên bậc thềm trước hiên nhà, ngước nhìn lên bầu trời. Bầu trời ở đây trong vắt, hàng ngàn, hàng vạn vì sao lấp lánh như những viên kim cương, một cảnh tượng mà cô không bao giờ có thể thấy được ở Sài Gòn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa dạ lý thơm ngát.
Sự bình yên giản dị đó từ từ xoa dịu đi những hoang mang trong lòng cô.
Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng gà gáy. Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, trong lành và ấm áp. Cô bước ra ngoài và thấy trên hàng rào nhà mình có treo một túi rau củ quả tươi rói: vài quả bí, một mớ rau lang và mấy trái bắp. Kèm theo đó là một tờ giấy viết nguệch ngoạc: "Chào mừng cháu về nhà. Bà Tám nhà ở đối diện."
Sự chất phác, tốt bụng của người hàng xóm khiến tim cô ấm lại. Cô nhận ra, dù có khó khăn, nhưng ở đây có tình người.
Cô quyết định sẽ không bỏ cuộc. Mảnh vườn đầy cỏ dại kia, cô sẽ biến nó thành một khu vườn rực rỡ. Căn nhà cũ kỹ này, cô sẽ sửa sang lại cho nó thật ấm cúng. Đây sẽ là nơi cô bắt đầu lại, một sự khởi đầu được xây dựng từ chính đôi tay của mình.
Cô cột tóc lên cao, đeo bao tay vào. Cô cầm lấy chiếc cuốc mà bà ngoại để lại trong nhà kho. Cuộc chiến với cỏ dại, và cũng là cuộc chiến với chính sự yếu đuối của bản thân, chính thức bắt đầu.