tôi thấy hoa vàng trên cỏ hồng

Chương 8: Cơn Sốt Bất Ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau bữa tối đầu tiên, mối quan hệ giữa Lâm và Hạ An đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Anh không còn lảng tránh cô nữa. Thỉnh thoảng anh sẽ chủ động mang cho cô một ít nấm rừng vừa hái được, hoặc vài quả trứng gà ta. Cô cũng thường xuyên mang cho anh những món bánh mới mà cô thử làm. Họ trở thành những người bạn thực sự, chia sẻ với nhau những câu chuyện thường nhật.

Nhưng chính sự gần gũi đó lại khiến Hạ An đôi khi quên mất rằng, cuộc sống ở vùng cao nguyên này vẫn luôn tiềm ẩn những khắc nghiệt.

Vào một buổi chiều, khi đang làm vườn, một cơn mưa rào bất chợt ập xuống. Cô vội vã thu dọn đồ đạc chạy vào nhà, nhưng vẫn bị ướt sũng. Tối hôm đó, cô bắt đầu cảm thấy gai người, đầu óváng. Cô nghĩ chỉ là cảm lạnh thông thường, nên chỉ uống một tách trà gừng rồi đi ngủ sớm.

Nhưng đến nửa đêm, cô tỉnh giấc vì người nóng như lửa đốt. Cơn sốt ập đến rất nhanh. Đầu cô đau như búa bổ, cả người rã rời, không còn chút sức lực. Cô cố gắng ngồi dậy để tìm thuốc, nhưng cơn chóng mặt khiến cô ngã vật lại xuống giường.

Cô hoàn toàn một mình. Sống ở nơi hẻo lánh này, không có điện thoại bàn, sóng di động thì chập chờn. Hàng xóm gần nhất cũng cách một quãng đi bộ khá xa. Lần đầu tiên, cô cảm thấy sợ hãi và bất lực. Cô cứ thế nằm thiếp đi trong cơn mê man.

Sáng hôm sau, Lâm cảm thấy có điều gì đó không ổn. Thường ngày, vào giờ này, anh đã thấy bóng dáng của Hạ An ngoài vườn, hoặc thấy khói bốc lên từ ống khói bếp của cô. Nhưng hôm nay, căn nhà của cô lại im lìm một cách lạ thường.

Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, anh vội vã đi về phía nhà cô.

Anh gọi cửa mấy lần nhưng không có tiếng trả lời. Cửa chỉ khép hờ. Anh đẩy cửa bước vào.

"Hạ An! Cô có ở trong đó không?"

Anh tìm thấy cô ở trong phòng ngủ. Cô đang nằm trên giường, mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nhọc và không biết gì cả. Anh sờ tay lên trán cô, nóng bỏng rẫy. Cô sốt cao quá rồi.

Mọi sự lầm lì, bình tĩnh của anh đều biến mất. Chỉ còn lại sự lo lắng tột độ. Bệnh viện gần nhất cũng cách đây gần hai chục cây số, đường thì khó đi. Đưa cô đi trong tình trạng này rất nguy hiểm.

Anh phải tự mình hạ sốt cho cô trước.

Anh nhanh chóng quay về nhà, lấy hộp thuốc y tế của mình và một vài loại thảo dược. Anh là người sống một mình giữa thiên nhiên, nên kiến thức về y học cơ bản và các loại lá thuốc dân gian của anh rất tốt.

Anh quay trở lại, bắt đầu công cuộc chăm sóc cho cô. Anh dùng khăn ấm lau người cho cô để hạ nhiệt. Anh giã nát lá diếp cá, vắt lấy nước, rồi kiên nhẫn dùng thìa nhỏ đổ vào miệng cô từng chút một.

Cả ngày hôm đó, anh không rời khỏi cô nửa bước. Anh ở bên cạnh, liên tục thay khăn, kiểm tra nhiệt độ. Anh nhìn khuôn mặt yếu ớt của cô, nhìn đôi môi khô nứt của cô, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa và sợ hãi. Anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện.

Trong cơn mê man, Hạ An thỉnh thoảng lại nói mê. Cô gọi "Mẹ ơi...", rồi lại khóc. Có lúc, cô lại nắm chặt lấy tay anh, như một người sắp chết đuối vớ được chiếc phao.

Anh để yên cho cô nắm. Bàn tay anh to lớn, chai sạn, bao bọc lấy bàn tay mềm mại, nóng hổi của cô, cố gắng truyền cho cô một chút sức mạnh.

Nhìn thấy cô yếu đuối và hoàn toàn phụ thuộc vào mình như vậy, một cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy trong lòng Lâm. Đó không còn là sự quý mến của một người bạn. Đó là một sự bảo vệ, một sự che chở, một nỗi đau khi thấy người mình thương bị tổn thương. Anh nhận ra, anh đã yêu cô gái thành phố này mất rồi.

Mãi đến gần sáng, cơn sốt của cô mới từ từ hạ xuống. Hơi thở của cô đã trở nên đều đặn hơn.

Lâm, sau một đêm thức trắng, cũng đã kiệt sức. Anh ngồi gục xuống chiếc ghế cạnh giường, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, và thiếp đi.

Sáng hôm sau, Hạ An là người tỉnh dậy trước. Cơn sốt đã qua, dù trong người vẫn còn rất mệt. Điều đầu tiên cô cảm nhận được là bàn tay mình đang được một bàn tay khác nắm giữ rất chặt.

Cô quay sang. Và cô nhìn thấy anh.

Anh đang ngủ gục trên ghế, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của anh, khiến anh trông thật dịu dàng. Cô nhìn xuống bàn tay của hai người đang đan vào nhau.

Tất cả ký ức của ngày hôm qua ùa về. Cô nhớ lại cảm giác có người chăm sóc, có bàn tay mát lạnh lau trán cho mình, có giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai. Là anh. Anh đã ở bên cạnh cô suốt cả đêm.

Cô nhìn người đàn ông đang ngủ say vì đã chăm sóc cho mình. Người đàn ông lầm lì, cộc cằn, nhưng lại có một trái tim ấm áp và chân thành nhất mà cô từng biết.

Trong khoảnh khắc đó, không còn một chút nghi ngờ nào nữa. Cô biết, trái tim mình đã hoàn toàn thuộc về người đàn ông này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×