Dung Từ nhìn chằm chằm,không hề ngạc nhiên chút nào.
Bởi vì cô đã quen rồi.
Trong lòng Phùng Đình Thâm ,bất kể là công việc hay tụ họp bạn bè,... tất cả đều quan trọng hơn cô.
Dù đã có hẹn với cô,anh ta cũng luôn tùy hứng nói hủy là hủy.
Chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cô.
Thất vọng sao?
Có lẽ trước kia còn có.
Bây giờ thì cô đã tê dại rồi,không còn cảm nhận được nữa.
Dung Từ càng thấy hoang mang.
Suốt bao năm qua,bất kể là chồng hay con gái,thứ cô nhận được chỉ là sự lạnh nhạt.
Không biết từ khi nào,cô đột nhiên lái xe thẳng đến nhà hàng mà trước đây cô và Phùng Đình Thâm đã đến rất nhiều lần.
Vừa định đi vào,cô đã nhìn thấy Phùng Đình Thâm,Lâm Nhược và Phùng Cảnh Tâm trong nhà hàng.
Lâm Nhược thân thiết ngồi cùng phía với con gái cô.
Cô ta vừa nói chuyện với Phùng Đình Thâm vừa trêu chọc Tâm Tâm.
Tâm Tâm vui vẻ đung đưa chân,chơi với Lâm Nhược,rồi lại gần ăn những chiếc bánh ngọt mà Lâm Nhược đã cắn.
Phùng Đình Thâm mỉm cười gắp đồ ăn cho hai người,nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Lâm Nhược ở phía đối diện,giống như trong mắt anh chỉ có cô ta vậy.
Đây chính là "có việc" mà Phùng Đình Thâm đã nói.
Và đây cũng là đứa con gái cô mang thai mười tháng,đánh đổi nữa cái mạng để sinh ra.
Dung Từ bật cười.
Cô đứng tại chỗ,lặng lẽ nhìn.
Nửa phút sau,cô thu lại ánh mắt,xoay người rời đi.
về đến biệt thự,Dung Từ chuẩn bị một bản thỏa thuận ly hôn.
Anh ta là giấc mơ tuổi thanh xuân của cô,nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nhìn lấy cô.
Nếu không phải vì áp lực di chúc và sự thúc ép của ông nội,anh ta căn bản sẽ không cưới cô.
Suốt bao năm qua,cô từng ôm hi vọng,chỉ cần ở lại đủ lâu,sẽ có ngày lọt vào ánh mắt anh.
Nhưng sự thật đã tát vào mặt cô một cái thật mạnh.
Đã gần 7 năm rồi.
Đã đến lúc cô phải tỉnh mộng.
Sau khi bỏ đơn ly hôn vào phong bì và dặn dì Lưu đưa cho Phùng Đình Thâm,Dung Từ kéo vali vào xe và nói với tài xế:
"Đến sân bay."