Thành phố về đêm, dưới ánh đèn neon rực rỡ và những tòa nhà chọc trời vô cảm, chỉ càng làm nổi bật sự nhỏ bé và cô độc của Mộc An Ninh. Chiếc áo vest cũ kỹ cô đang mặc không thể che giấu được vẻ mệt mỏi cùng sự căng thẳng trong đôi mắt. Cô đang đứng trước Tòa tháp Lãnh Thị, biểu tượng của quyền lực tối thượng mà cô chưa bao giờ dám mơ tới. Chiếc điện thoại trong túi liên tục rung lên, là tin nhắn đe dọa từ Trịnh Vĩnh, kẻ đã khiến gia tộc Mộc sụp đổ và đang ráo riết truy tìm bí mật cuối cùng mà cha cô để lại. Cô cần một tấm khiên, và tấm khiên đó có giá 500 triệu đô la.
Hơi thở lạnh lẽo từ máy điều hòa trung tâm của Lãnh Thị Đại Lâu dường như xuyên thấu qua lớp da, đóng băng cả dòng máu trong người cô. Sảnh chính rộng lớn lát đá cẩm thạch đen tuyền phản chiếu bóng dáng gầy gò của cô, tạo nên một sự tương phản đáng sợ giữa thế giới nghèo túng cô đang đại diện và đế chế xa hoa này. Cô được một nữ thư ký mặc đồng phục đen dẫn lên tầng cao nhất, nơi được mệnh danh là “đỉnh Olympus” của giới tài chính.
Cánh cửa gỗ gụ mở ra, và Mộc An Ninh bước vào một không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Lãnh Mặc Hàn đang ngồi sau chiếc bàn làm việc làm bằng thép và kính, một bức tường cửa sổ khổng lồ phía sau lưng anh mở ra toàn cảnh thành phố đang nằm dưới chân. Anh ta không ngước nhìn, chỉ chăm chú ký vào một tập tài liệu, thái độ tự nhiên như thể người vừa bước vào chỉ là không khí. Mộc An Ninh phải mất vài giây để ổn định nhịp tim. Lãnh Mặc Hàn, người đàn ông mà cô chỉ thấy qua các tạp chí kinh tế, lạnh lùng, hoàn hảo đến mức đáng sợ.
Cuối cùng, anh ngẩng đầu lên. Ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo và sắc bén của anh ta lướt qua cô như một lưỡi dao băng, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự đánh giá thuần túy. "Mộc tiểu thư," giọng anh trầm thấp, mang theo âm sắc quyền uy không thể chối cãi. "Cô đã đến."
Mộc An Ninh siết chặt tay, đặt tập hồ sơ cá nhân lên bàn. "Tổng tài Lãnh, tôi chấp nhận đề nghị."
Anh nhếch mép, một nụ cười cực kỳ nhạt, gần như không tồn tại. "Năm trăm triệu đô la không phải là số tiền nhỏ. Cô có chắc là mình hiểu rõ cái giá phải trả không?"
"Tôi cần nó," cô thẳng thắn, không muốn phí thời gian vào những lời hoa mỹ vô nghĩa. "Và tôi hiểu rõ quy tắc của trò chơi này."
Lãnh Mặc Hàn lấy ra một tập tài liệu màu đen, đẩy về phía cô. "Đây là bản hợp đồng. Tổng cộng 55 ngày. Cô là vợ danh nghĩa của tôi, Mộc phu nhân của tập đoàn Lãnh Thị, trong suốt khoảng thời gian đó. Sau 55 ngày, hợp đồng chấm dứt, cô nhận đủ tiền và chúng ta không ai nợ ai."
Mộc An Ninh cầm lấy bản hợp đồng, lật từng trang. Các điều khoản về ngoại giao, tài sản, và bảo mật đều rõ ràng đến mức tàn nhẫn. Cô nhíu mày khi đọc đến Điều 3, một điều khoản được in hoa và bôi đậm: TRÁCH NHIỆM PHỤC VỤ GIƯỜNG CHIẾU VÀ DUY TRÌ QUAN HỆ THỂ XÁC THEO YÊU CẦU.
Cô ngước nhìn anh, khuôn mặt trắng bệch. "Điều này..."
Lãnh Mặc Hàn dựa lưng vào ghế, đan hai tay vào nhau, ánh mắt khóa chặt lấy cô. "Cô nghĩ một Tổng tài như tôi lại cần một người vợ chỉ để trưng bày sao? Để hoàn thành giao ước gia tộc, chúng ta phải chứng minh tính hợp pháp và 'nóng bỏng' của cuộc hôn nhân này. Điều đó bao gồm cả việc thỏa mãn mọi nhu cầu sinh lý của tôi. Không kháng cự, không từ chối, không cảm xúc. Đó là một phần của 500 triệu đô la."
Sự sỉ nhục dâng lên cổ họng, nóng rát. Mộc An Ninh cảm thấy như bị lột trần trước ánh mắt lạnh lùng đó. Bán thân thể để đổi lấy sự sống còn, đó là sự thật trần trụi. Cô có thể phản đối, nhưng ngoài kia là Trịnh Vĩnh đang chờ đợi để nghiền nát cô.
"Tôi... đồng ý," cô khẽ nói, âm thanh gần như bị nuốt chửng bởi không gian rộng lớn. Sự kiêu hãnh của một nhà thiết kế tài năng đã chết đi trong khoảnh khắc này.
Lãnh Mặc Hàn mỉm cười lần thứ hai, lần này, nụ cười mang theo sự hài lòng đầy nguy hiểm, như một con thú săn mồi đã khóa được con mồi. Anh rút ra một chiếc bút máy mạ vàng, đẩy đến tay cô.
Mộc An Ninh không do dự lâu nữa. Cô cầm bút, ký tên mình—Mộc An Ninh—một cách dứt khoát vào cuối hợp đồng. Chữ ký này không chỉ là lời cam kết, mà còn là bản án 55 ngày trói buộc cô vào vị Tổng tài cấm dục này.
"Rất tốt," Lãnh Mặc Hàn đứng dậy. Chiều cao vượt trội của anh ta tạo ra một áp lực vô hình, khiến cô lùi lại một bước theo bản năng. "Vậy thì, Mộc phu nhân. Đã đến lúc bắt đầu đêm tân hôn của chúng ta rồi."
Anh không để cô có thời gian thay đổi suy nghĩ, thậm chí không cho cô cơ hội lấy một bộ đồ dự phòng. Anh nắm lấy cổ tay cô, lực đạo mạnh mẽ nhưng không làm đau, kéo cô ra khỏi phòng làm việc.
Họ không đi thang máy. Thay vào đó, anh dẫn cô đến một thang máy riêng bí mật dẫn thẳng lên tầng áp mái, Penthouse độc quyền của Lãnh Tổng. Căn hộ sang trọng, xa hoa đến mức lộng lẫy nhưng lại thiếu vắng sự ấm áp. Trên sàn nhà trải thảm len dày, một ánh trăng lạnh lẽo hắt qua cửa kính, chiếu sáng một chiếc giường King size rộng lớn đặt ở trung tâm.
Lãnh Mặc Hàn buông tay cô ra, quay lưng lại, cởi bỏ áo vest và cà vạt một cách chậm rãi. Động tác của anh ta đầy tính toán, như thể đang biểu diễn một màn vũ đạo quyến rũ chết người. Lưng anh rộng, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng.
"55 ngày đã bắt đầu," anh ta nói, giọng nói khàn khàn hơn bình thường, mang theo một ngọn lửa bị kìm nén. "Hãy nhớ, cô đã ký tên. Giờ là lúc cô thực hiện Điều 3."
Mộc An Ninh đứng đó, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đang dần trở nên tối sầm của anh ta, đôi mắt không còn sự lạnh lùng của Tổng tài mà chỉ còn lại dục vọng trần trụi, chiếm hữu điên cuồng. Cô biết, đêm nay sẽ là khởi đầu cho địa ngục rực lửa của mình. Cô cắn môi, từ từ đưa tay lên, bắt đầu cởi bỏ chiếc áo vest đã che chắn cô suốt cả ngày dài. Dù run rẩy, ánh mắt cô vẫn không lùi bước, thách thức chấp nhận sự phán xét của định mệnh.