Chiếc áo vest cũ kỹ trượt khỏi vai Mộc An Ninh, rơi xuống sàn thảm len dày mà không gây ra tiếng động nào. Trong không gian Penthouse im ắng, tiếng tim cô đập như một hồi trống rền vang. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chân váy đen ôm sát lộ ra đường cong mềm mại và làn da trắng ngần của cô dưới ánh đèn vàng mờ ảo. Đối diện cô, Lãnh Mặc Hàn đã hoàn toàn thoát khỏi lớp vỏ bọc Tổng tài, chỉ còn lại chiếc quần tây và cơ thể điêu khắc của một vị thần Hy Lạp. Lưng anh rộng, bắp tay cuồn cuộn, căng tràn sức mạnh bị kìm nén.
Anh quay người lại, ánh mắt tối sầm, không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của người đứng đầu đế chế kinh doanh, mà thay vào đó là sự khao khát chiếm hữu thuần túy. Nó không phải là ánh nhìn của tình yêu, cũng không phải là sự ngưỡng mộ dành cho cái đẹp, mà là ánh mắt của kẻ săn mồi nhìn con mồi đã tự nguyện bước vào chiếc bẫy tinh vi.
"Tự nguyện là điều kiện tiên quyết," Lãnh Mặc Hàn bước lại gần, mỗi bước chân đều mang theo áp lực của quyền lực tuyệt đối. Hơi thở anh phả vào tai cô, lạnh lùng như băng nhưng lại mang theo ngọn lửa bỏng rát. "Cô đã ký. Cô là của tôi, Mộc An Ninh. Trong 55 ngày."
Anh không cần lời đáp. Ngay khi khoảng cách giữa họ tan biến, bàn tay lạnh buốt của Lãnh Mặc Hàn lập tức siết chặt lấy vòng eo cô. Lực đạo mạnh mẽ, gần như tàn bạo, kéo cô sát vào lồng ngực rắn chắc. Mộc An Ninh cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa cơ thể mềm mại của mình và khối cơ bắp cứng như đá của anh. Cô cố gắng giữ lại chút lý trí và sự kiêu hãnh cuối cùng, ngẩng đầu lên đối diện với anh, nhưng hành động đó chỉ như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bùng cháy trong đôi mắt đen thẳm của Tổng tài.
Nụ hôn đầu tiên ập đến không phải là sự ve vãn lãng mạn, mà là một hành động chiếm đoạt đầy dục vọng. Môi anh lạnh lẽo, nhưng sự mãnh liệt trong khoang miệng lại nóng bỏng, càn quét mọi suy nghĩ của cô. Mộc An Ninh chống cự trong vô vọng, đấm nhẹ vào ngực anh, nhưng điều đó chỉ khiến anh siết cô chặt hơn, đôi môi ép buộc cô phải mở ra, phải đáp trả lại sự đòi hỏi cuồng nhiệt đó. Đây không phải là tình yêu, mà là giao dịch, là sự thực hiện hợp đồng bằng cách thức bạo liệt nhất.
Lãnh Mặc Hàn bế bổng cô lên, bước đi dứt khoát về phía chiếc giường lớn màu trắng muốt. Mộc An Ninh cảm thấy cơ thể mình hoàn toàn mất kiểm soát, như một món đồ chơi dễ dàng bị xô đẩy. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ vẽ lên cơ thể họ những vệt sáng mờ ảo, càng làm tăng thêm sự mị hoặc và tội lỗi của đêm tân hôn này.
Khi anh đặt cô xuống ga trải giường lụa lạnh, sự chiếm hữu của anh càng trở nên rõ ràng. Bàn tay anh lướt đi trên da thịt cô, gỡ bỏ từng mảnh quần áo vướng víu một cách nhanh chóng và dứt khoát, để lại những dấu vết nóng bỏng. Anh nhìn cô, từ đầu đến chân, ánh mắt thăm dò, như thể anh đang cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó bị ẩn giấu.
"Cô..." Giọng Lãnh Mặc Hàn trở nên khàn đặc, đầy dục tính. Anh chạm vào xương quai xanh tinh tế của cô, sau đó dừng lại ở một vết sẹo nhỏ mờ nhạt gần vai. "Nơi này... vẫn còn."
Mộc An Ninh giật mình. Vết sẹo này là từ một tai nạn thời thơ ấu, một ký ức mà cô tưởng chừng đã bị chôn vùi. Không ai biết về nó, kể cả những người thân cận nhất. Tại sao Lãnh Mặc Hàn lại biết? Điều đó khiến sự sợ hãi thay thế sự kháng cự.
"Anh... Anh đang nói về cái gì?" Cô hỏi, giọng nói run rẩy.
Ánh mắt anh tối đi, nét mặt trở nên phức tạp, pha trộn giữa sự đau đớn, truy tìm và khao khát không thể giải thích. Anh cúi xuống, không trả lời, thay vào đó là nụ hôn nóng bỏng bao trùm lấy vết sẹo, như thể đang muốn xoa dịu một nỗi đau đã xảy ra từ rất lâu. Hành động này không mang tính dục vọng đơn thuần, mà ẩn chứa một nỗi ám ảnh sâu sắc và lạ lùng.
Ngọn lửa chiếm hữu của Lãnh Mặc Hàn bùng lên dữ dội. Anh không cho cô bất cứ khoảng trống nào để suy nghĩ. Sự lạnh lùng thường ngày của Tổng tài đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là một người đàn ông hung dữ, thèm khát và đầy quyền lực trong tình yêu. Anh muốn cảm nhận cô, muốn cô đáp lại, muốn xóa nhòa đi mọi giới hạn và ranh giới. Anh dùng cơ thể để nhắc nhở cô về bản khế ước, về sự phục tùng tuyệt đối.
Sự đau đớn và bối rối ban đầu của Mộc An Ninh dần bị thay thế bởi một cảm giác khác, phức tạp hơn: Sự khuất phục không thể kháng cự. Dục vọng của Lãnh Mặc Hàn quá mạnh mẽ, quá áp đảo, nó cuốn cô vào một cơn lốc cảm xúc mà cô chưa từng trải qua. Cô nhận ra, đây không chỉ là sự thỏa mãn về thể xác, mà là sự trút bỏ của một nỗi ám ảnh, một sự tìm kiếm sự thật thông qua sự gần gũi thô bạo này. Anh không chỉ muốn cơ thể cô, mà còn muốn linh hồn cô, muốn khám phá mọi bí mật mà cô đang che giấu.
Đêm tân hôn kéo dài tưởng chừng như vô tận, đầy rẫy những hơi thở gấp gáp, những lời thì thầm chiếm hữu và những cử chỉ đòi hỏi tuyệt đối. Anh gọi tên cô bằng giọng khàn đặc, đôi khi, xen lẫn trong hơi thở gấp gáp, cô nghe thấy anh thì thầm những câu từ không rõ ràng, như thể đang gọi một người khác, một bóng hình đã bị thời gian vùi lấp. Điều này khiến Mộc An Ninh bừng tỉnh, nhận ra cô chỉ là người thay thế, là công cụ để anh giải tỏa nỗi ám ảnh. Sự thật này đau đớn như một nhát dao đâm vào trái tim cô.
Khi đêm dần tàn, Lãnh Mặc Hàn kiệt sức nhưng không hề buông lỏng. Anh ôm chặt cô vào lòng, tựa cằm vào mái tóc cô, nhịp thở đã trở lại bình thường nhưng lực đạo trên cánh tay vẫn không hề suy giảm. Căn phòng Penthouse rộng lớn lại chìm vào sự im lặng đáng sợ.
Mộc An Ninh mở mắt, nhìn chằm chằm vào tấm gương trên trần nhà, nơi phản chiếu hình ảnh hai cơ thể đang hòa quyện vào nhau. Cô nhìn thấy sự tàn tạ của chính mình, và khuôn mặt lạnh lùng, tĩnh mịch của Lãnh Mặc Hàn. Sau tất cả sự mãnh liệt vừa rồi, ánh mắt anh đã trở lại vẻ băng giá của Tổng tài.
Anh khẽ động, rút tay ra, ngồi dậy. "Ngủ đi, Mộc phu nhân," anh nói, giọng nói hoàn toàn không cảm xúc, như thể vừa kết thúc một cuộc họp kinh doanh chứ không phải một đêm tân hôn cuồng nhiệt. Anh mặc lại chiếc áo choàng tắm lụa đen, bước về phía cửa sổ.
"Đêm nay..." Mộc An Ninh khó khăn mở lời, cổ họng khô rát. "Anh... có điều gì muốn nói không?"
Lãnh Mặc Hàn quay lưng lại, ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh sắp ló dạng khiến khuôn mặt anh trở nên tối tăm, không thể nhìn rõ biểu cảm. "Chúng ta vừa hoàn thành Điều 3 của hợp đồng. Nhiệm vụ đã hoàn thành, Mộc An Ninh. Hãy nhớ lấy vai trò của mình. Ngoài chiếc giường này, cô là Mộc phu nhân hoàn hảo. Trên chiếc giường này, cô là tài sản tuyệt đối của tôi."
Anh không cho cô thêm một cơ hội nào để chất vấn hay bày tỏ cảm xúc. Anh bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy lạnh lùng vang lên, tạo ra một rào cản vô hình giữa hai người.
Mộc An Ninh nằm lại trên chiếc giường lớn, ôm lấy cơ thể đau nhức. Nước mắt không rơi, nhưng trái tim cô tan vỡ. Cô đã bán mình, và cái giá phải trả không chỉ là thân xác, mà còn là sự kiêu hãnh. Cô nhìn ra thành phố đang dần tỉnh giấc, nhận ra 55 ngày này sẽ là một cuộc chiến đầy thử thách, nơi cô phải tìm cách giữ lấy bí mật của mình và không để trái tim mình bị thiêu cháy bởi ngọn lửa chiếm hữu đáng sợ của Tổng tài Lãnh Mặc Hàn.