Đêm thành phố mưa rơi không ngớt, tiếng gió rít qua từng ô cửa kính dày lạnh buốt. Tầng cao nhất của khách sạn Đế Đô, phòng Tổng thống xa hoa lộng lẫy, ánh đèn vàng dịu hắt lên bóng người đang co mình trong chăn.
Cố Hạ Vy tỉnh dậy giữa một mớ hỗn loạn. Đầu óc cô choáng váng, mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng. Cô mất vài giây để nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lạ, ga trải giường nhăn nhúm, chăn mền rối tung. Mùi rượu còn vương trên đầu lưỡi, cùng thứ mùi đàn ông quyến rũ vây kín lấy không khí trong phòng.
Cô hoảng hốt, ngồi bật dậy.
Rồi... cô nhìn thấy người đàn ông đang nằm bên cạnh mình.
Anh ta đẹp một cách sắc sảo đến lạnh lùng – làn da trắng, đường nét góc cạnh, ánh mắt nhắm nghiền nhưng lông mày lại chau nhẹ, toát lên sự cứng rắn quen thuộc của một kẻ luôn điều khiển mọi thứ trong tay.
Lục Tư Thành.
Cái tên khiến cả thương trường nghe đến cũng phải kiêng dè ba phần.
Còn cô… chỉ là một nhân viên tạp vụ mới bị đuổi việc ở nhà hàng, chẳng hiểu bằng cách nào lại rơi vào phòng tổng thống của khách sạn năm sao, lại còn ngủ chung giường với người đàn ông quyền lực nhất thành phố.
"Không thể nào..." – Hạ Vy thở hắt, đôi môi tái nhợt lắp bắp. Cô nhớ lại — lúc đó trời mưa to, cô vừa bị gã quản lý biến thái đuổi việc sau khi cố gắng kháng cự hắn. Cô lang thang đến khách sạn này để trốn tạm cơn mưa. Trong lúc mệt lả, ai đó dúi vào tay cô một ly rượu, nói là nước chanh ấm…
Thứ trong ly ấy rõ ràng không phải nước chanh.
Cô bị chuốc thuốc.
Còn anh ta — Lục Tư Thành — chẳng lẽ cũng là nạn nhân?
"Khốn kiếp thật…" – Cô siết chặt ga giường, vội vàng kéo chăn quấn quanh người, chân run lên vì lạnh và sợ hãi.
Đúng lúc cô toan bước xuống giường thì…
"Muốn chạy?"
Giọng nói trầm thấp khàn đặc vang lên, lạnh hơn cả tiếng mưa rơi ngoài khung cửa sổ. Cô cứng người, từ từ quay lại.
Lục Tư Thành đã tỉnh. Ánh mắt anh như cơn bão ngầm, sâu không thấy đáy. Hàng mi dài khẽ động, đôi môi mím chặt.
“Cô nghĩ mình còn có thể đi đâu?” – Anh lặp lại, giọng nói lặng như hồ nước sâu nhưng đầy sát khí.
Hạ Vy nuốt khan, không dám nói dối.
“Chuyện tối qua… chắc chắn là hiểu lầm. Tôi bị chuốc thuốc. Tôi… tôi không hề muốn…”
Cô vừa nói vừa bước lùi, đến khi lưng chạm tường. Tấm chăn trượt xuống khỏi vai, để lộ làn da mịn màng đã có những vệt bầm tím và vết cào nóng bỏng. Dấu vết rõ ràng của một đêm kích tình.
Lục Tư Thành nheo mắt, ánh nhìn trượt qua những vết đỏ mờ nhạt trên cổ cô.
Anh không hề uống say tối qua. Anh bị ép uống thuốc – kẻ nào đó muốn dùng phụ nữ để hạ anh.
Nhưng anh lại nhớ rõ... cơ thể người con gái trước mặt, tiếng rên nhỏ nhẹ bị kìm nén, ánh mắt hoảng loạn nhưng ánh lên nét kiên cường. Trong cơn thuốc loạn trí, cô vẫn chống cự. Nhưng cuối cùng vẫn tan rã trong vòng tay anh.
Anh không làm đau cô. Anh chỉ… không thể dừng lại.
Và giờ đây, khi nhìn thấy vẻ hoảng loạn ấy, anh bỗng thấy phiền lòng.
“Cô tên gì?” – Giọng anh đều đều, lạnh lẽo.
“Cố… Hạ Vy.”
“Được. Bắt đầu từ hôm nay, cô là người của tôi.”
Cô chết sững. “Anh nói gì?”
“Cố Hạ Vy. Cô đã lên giường với tôi, nằm dưới thân tôi rên rỉ cả đêm. Cô nghĩ sau khi ngủ xong thì có thể coi như chưa từng?”
“Anh… tôi không cố ý…”
“Tôi cũng không cần biết.” – Anh ngắt lời, đứng dậy, thân hình cao lớn hoàn toàn khỏa thân nhưng khí thế lại không hề có chút dung tục, trái lại, toát ra một loại bức người đến nghẹt thở.
Anh cúi xuống, nâng cằm cô lên.
“Từ giờ trở đi, cô sẽ chuyển đến biệt thự của tôi. Là người phụ nữ của Lục Tư Thành, cô không có quyền rời đi.”
“Anh điên rồi…”
“Phải, tôi điên. Nhưng không phải vì cô sao?”
Ánh mắt anh đỏ rực, bàn tay siết nhẹ lấy eo cô. Hơi thở anh nóng rực, đốt cháy làn da cô như một cơn sốt.
Cấm cưng. Nhưng lại muốn chiếm trọn.
Muốn giữ lấy. Nhưng càng muốn hủy diệt để cô không thể rời xa.
Hạ Vy run lên, không phải vì sợ, mà vì sự trộn lẫn của xúc cảm: hận, sợ, bối rối… và một phần nào đó, rung động bị cưỡng ép đang nhen lên trong ngực.
Cô chưa biết, từ đêm mưa ấy, đời cô sẽ bước vào vòng xoáy của một mối quan hệ không lối thoát.