tổng tài cưng chiều vượt mức cho phép pickleball

Chương 2: Hợp Đồng Nguyệt Quang


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đã hửng sáng. Cơn mưa đêm qua rửa sạch bụi đường, để lại ánh nắng vàng nhạt dịu nhẹ rọi qua cửa kính tầng cao.

Cố Hạ Vy ngồi co mình ở một góc sofa trong phòng tổng thống, tấm chăn mỏng vẫn quấn quanh người, đôi mắt hoảng loạn chưa nguôi. Cô cảm thấy bản thân như một con chim nhỏ bị nhốt vào lồng son xa hoa, mà người giữ lồng là kẻ vừa mạnh mẽ vừa tàn nhẫn — Lục Tư Thành.

“Cho tôi về đi…” – Cô khẽ nói, giọng khàn đặc vì mệt mỏi.

Anh đứng đó, thản nhiên thay áo sơ mi trắng, từng động tác đều gọn gàng như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Chiếc đồng hồ Patek Philippe được đeo lên cổ tay, cúc tay áo cài chặt, khí chất vừa lạnh lùng vừa cao ngạo.

“Tôi không nhắc lại lần hai.” – Anh quay đầu, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Hạ Vy siết chặt mép ghế sofa. “Chuyện đêm qua là tai nạn. Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, tôi chỉ muốn—”

“Cô ngủ với tôi rồi, mà vẫn muốn rời đi dễ dàng vậy?” – Anh bước tới, ngắt lời, bàn tay bóp nhẹ cằm cô nâng lên. “Cô nghĩ tôi là ai? Một thằng đàn ông chơi qua đường xong rồi vứt?”

“Không… nhưng…”

“Không nhưng gì cả.” – Giọng anh rắn như thép. “Cô có hai lựa chọn. Một, trở thành người phụ nữ của tôi. Hai, tôi sẽ khiến cô không sống nổi trong thành phố này.”

Hạ Vy chết lặng.

Anh đang uy hiếp cô.

Không cần hét lên, không cần nắm tóc kéo cổ, chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, Lục Tư Thành đã khiến cả thế giới xung quanh cô sụp đổ.

“Vì sao… lại là tôi?” – Cô bật ra câu hỏi ngu ngốc nhất.

Lục Tư Thành nhìn cô, không trả lời ngay. Một tia thú vị thoáng hiện trong mắt anh, nhưng rất nhanh lại bị sự kiêu ngạo lạnh lùng che lấp.

“Cô hợp khẩu vị tôi.” – Anh nói, không vòng vo. “Ngoài ra... tôi ghét bị người khác động tay động chân sau lưng. Kẻ nào dám đưa thuốc vào rượu tôi, dùng cô để bẫy tôi... tôi sẽ từ từ điều tra.”

“Vậy thì… chuyện giữa chúng ta cũng chỉ là lợi dụng.” – Cô bật cười, giọng nghèn nghẹn.

“Có thể.” – Anh thản nhiên. “Nhưng là mối lợi rất thú vị.”

Anh quay lưng lại, rút trong ngăn kéo một tập giấy. Hợp đồng.

“Đây là hợp đồng bao dưỡng. Trong một năm, cô sẽ sống tại biệt thự Tinh Lam của tôi, không được phép quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào khác, không được tự ý rời khỏi. Tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí sinh hoạt, trang phục, bảo hiểm… mức hỗ trợ riêng một tháng là hai trăm triệu.”

Cô trợn tròn mắt.

Anh không chỉ uy hiếp, mà còn đưa cô vào vị trí… bao dưỡng?

“Anh coi tôi là món hàng để mua đứt à?”

“Không.” – Anh chậm rãi rót ly rượu, nhấp một ngụm rồi nhìn cô. “Tôi coi cô là người phụ nữ của tôi. Mà người của tôi, không ai được chạm.”

Giọng điệu anh như cất giấu vô vàn nguy hiểm, nhưng cũng có chút gì đó dịu dàng méo mó ẩn sau lớp băng lạnh. Cô nhìn thấy trong đôi mắt kia — sự quyết đoán đến tàn nhẫn.

Cô cắn môi, trong lòng giằng co dữ dội.

Một năm. Cái giá là một năm để đổi lấy tiền… và sự yên ổn cho mẹ đang nằm viện. Nhưng cũng là cái giá để đánh mất tự do, mất đi chính mình.

“Cô còn ba mươi giây để quyết định.” – Lục Tư Thành nhấn từng chữ, không kiên nhẫn thêm nữa.

Cố Hạ Vy nhìn xuống bàn tay mình đang run rẩy.

Cuối cùng, cô cầm lấy bút… ký.

Chữ ký vừa dứt, bản hợp đồng lập tức bị Lục Tư Thành rút lại, cất gọn vào túi áo khoác. Anh cúi xuống, tay nâng cằm cô, ánh mắt không còn kiềm chế.

“Tốt.” – Anh khẽ nói. “Giờ thì bắt đầu thực hiện vai trò của em đi.”

Hạ Vy chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị đè xuống ghế sofa. Anh không cho cô thời gian suy nghĩ nữa, đôi môi nóng bỏng chiếm lấy từng chút lý trí đang sót lại trong cô.

Cô vùng vẫy. “Anh... ban ngày…”

“Anh chưa từng có thói quen phân biệt giờ giấc khi muốn ai đó.”

Lục Tư Thành là vậy. Khi anh đã muốn – thì không một ai có thể ngăn cản.

Tấm áo sơ mi trắng bị anh giật bung từng cúc, bờ ngực trắng ngần lộ ra, để lại làn da lạnh buốt bị đốt cháy bởi từng cái hôn của anh. Hạ Vy thở dốc, nhưng lý trí lẫn tự trọng đều bị rút cạn theo từng đợt va chạm của anh.

Cô ghét anh. Nhưng lại bị sự bá đạo ấy hút vào từng nhịp run rẩy.

“Lục… Tư Thành…”

Anh không đáp, chỉ siết chặt lấy eo cô, thì thầm bên tai như dán kín cánh cửa cuối cùng của cô:
“Gọi lại lần nữa, ngoan nào.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×