Sáng thứ Hai.
Cố Hạ Vy bước vào tòa nhà Lục Thị trong bộ váy công sở gọn gàng, ánh mắt vẫn còn phảng phất vẻ mơ màng sau một đêm cuồng nhiệt. Bên tai vẫn còn vọng lại câu nói của anh lúc rời giường:
“Anh không muốn em giấu anh. Nhưng để bảo vệ em, anh vẫn cần thời gian.”
Cô hiểu. Một mối quan hệ với tổng tài Lục Tư Thành không thể công khai dễ dàng như những cặp đôi bình thường. Nhưng trái tim cô, dù cố tỏ ra bình thản, vẫn như có ai đó nắm lấy, siết chặt từng nhịp đập.
Tầng 35 – Văn phòng tổng tài
Lục Tư Thành đã có mặt từ sớm. Áo sơ mi trắng xắn tay, mái tóc được chải gọn gàng, ánh mắt chăm chú đọc tài liệu — nhưng ngay khi Hạ Vy bước vào, anh ngẩng lên.
“Vào đây.”
Giọng anh vẫn như cũ: lạnh lùng, dứt khoát — nhưng cô biết, ẩn dưới vẻ mặt ấy là người đàn ông đêm qua đã hôn cô đến phát run, cưng chiều cô như thể cô là báu vật.
Cô bước vào, định đưa tài liệu, nhưng bất ngờ bị kéo vào lòng.
“Anh chưa quên đêm qua đâu.”
“Anh đừng làm vậy ở đây…” – cô khẽ giãy nhẹ, mặt đỏ bừng.
“Vậy về nhà rồi nói tiếp?” – Anh cười, giọng khàn khàn, lướt môi sát vành tai cô.
Cô ngượng ngùng, đẩy nhẹ ngực anh. “Tổng tài mà không đứng đắn là không được đâu.”
Anh buông cô ra, chỉnh lại cổ áo cho cô, ánh mắt đầy kiềm chế.
“Cả ngày nay, đừng tiếp khách nam. Kể cả phòng marketing cũng không được.”
“Anh ghen đấy à?” – cô nghiêng đầu, cười.
“Ừ. Và anh không giỏi giấu.”
Cùng lúc đó – phòng thư ký
Tiếng giày cao gót lạch cạch vang lên.
Trịnh Tố Linh – nữ thư ký “lâu năm” và là người từng được đồn là có quan hệ mập mờ với tổng tài – bước vào với ánh mắt đầy soi mói. Cô nhìn Hạ Vy như thể nhìn một con mồi cần bị diệt trừ.
“Cố Hạ Vy, hôm nay cô nhận tài liệu ký kết hợp đồng khách VIP đi.”
“Vâng.” – Hạ Vy lễ phép, nhưng chưa kịp cầm tài liệu thì Tố Linh đã nói thêm.
“À, hợp đồng này liên quan đến Chủ tịch Phan – người mà tổng tài đặc biệt nhấn mạnh phải tiếp đãi chu đáo.”
Cô cảm nhận rõ sự bất thường trong ánh mắt đó. Nhưng vẫn cầm hồ sơ, gật đầu. Cô không sợ, vì sau lưng cô… có Lục Tư Thành.
Buổi tối – Nhà hàng cao cấp
Cố Hạ Vy đến đúng giờ. Chủ tịch Phan – một người đàn ông trung niên hơn 50, ánh mắt trơn tuột và nụ cười lộ rõ sự thèm khát – đã ngồi đợi sẵn.
Bữa ăn diễn ra với những lời gợi mở đầy ẩn ý.
“Hạ Vy đúng không? Cô trẻ trung, lại khéo léo. Nếu ở chỗ tôi, có khi còn thăng tiến nhanh hơn.”
Cô khẽ mỉm cười, giữ thái độ lịch sự.
“Cảm ơn Chủ tịch Phan, nhưng tôi rất hài lòng với công việc hiện tại.”
Ông ta bật cười, ánh mắt trượt dần xuống cổ áo cô.
Cô bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
“Ký hợp đồng ở khách sạn nhé? Tài liệu hơi nhiều…”
“Xin lỗi, tôi chỉ nhận lệnh trực tiếp từ tổng tài.” – Cô đứng dậy, khẽ cúi đầu – “Tôi xin phép.”
Ngay khi quay bước, tay ông ta bất ngờ kéo lấy cổ tay cô.
“Đừng làm giá, cô em. Cô nghĩ Lục Tư Thành sẽ bênh cô mãi sao?”
“Bốp!”
Cái tát giáng thẳng vào mặt ông ta khiến cả nhà hàng chết lặng.
Và người ra tay — không ai khác, chính là Lục Tư Thành.
Anh đứng đó, vest đen phủ lấy vóc dáng cao lớn, ánh mắt giận đến mức máu như đông cứng.
“Dám động vào người phụ nữ của tôi?”
Không ai dám nói gì.
Anh kéo Hạ Vy ra sau lưng, một tay giữ lấy eo cô, tay còn lại đẩy mạnh hợp đồng về phía Chủ tịch Phan.
“Coi như Lục Thị không cần hợp đồng của ông.”
Chủ tịch Phan tái mặt, toan giải thích, nhưng anh không nghe nữa. Kéo Hạ Vy rời đi, bước chân anh sải dài, như muốn nuốt chửng đêm đen.
Trên xe
Không gian yên tĩnh.
“Anh đến lúc nào?” – cô hỏi nhỏ.
“Từ lúc em bước vào.”
“Vậy sao không vào luôn?”
Anh dừng xe ven đường, ngoảnh sang, giọng trầm:
“Anh muốn xem em có tự bảo vệ được mình không. Nhưng anh đã đánh giá em quá thấp...”
“Em chỉ là… không muốn phá hỏng hợp đồng.”
“Vậy em định hy sinh bản thân?”
Cô cúi mặt, giọng nghẹn: “Không phải…”
Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt.
“Lần sau, đừng cố gắng một mình. Nhất là khi anh còn sống.”