tổng tài cưng chiều vượt mức cho phép pickleball

Chương 4: Bẫy Ngọt Trong Đêm Lạnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời về chiều, mây sẫm màu đổ xuống tòa cao ốc Lục Thị như báo hiệu một cơn giông ngầm. Cố Hạ Vy ngồi trên taxi, hai tay siết chặt lấy vạt váy dài màu trắng sữa. Cô đã thay đồ. Không phải đồng phục công sở thường ngày, mà là một chiếc đầm lệch vai nhẹ nhàng, thanh lịch, không quá gợi cảm nhưng vẫn khơi gợi nét nữ tính khó cưỡng.

Lục Tư Thành gửi địa chỉ đến rất đúng giờ. Một biệt thự biệt lập ở ngoại ô phía Đông thành phố, khu vực an ninh tuyệt đối, không paparazzi, không tiếng ồn. Đúng chuẩn phong cách kín tiếng của tổng tài Lục.

Xe dừng lại trước cánh cổng sắt lớn. Cô hít một hơi thật sâu, trả tiền và bước xuống.

Cánh cổng mở ra không một tiếng động, một quản gia già lịch sự mời cô vào. Ánh sáng từ sảnh chính phủ lên đôi mắt trong suốt của Hạ Vy, nhưng cô không thấy Lục Tư Thành đâu.

“Cậu chủ đang chờ cô ở thư phòng tầng hai.”

Cô khẽ gật đầu, lòng ngổn ngang.

Từng bậc cầu thang uốn lượn như dẫn đến một mê cung. Cánh cửa thư phòng hé mở, ánh đèn trầm đục đổ bóng lên chiếc ghế sofa da nâu. Lục Tư Thành ngồi đó, tay cầm ly rượu đỏ, ánh mắt nhìn cô như một con thú săn đang chờ con mồi tự bước vào chuồng.

“Vào đi.”

Giọng anh trầm thấp, không gắt gao, nhưng mang theo một lực hút vô hình.

Cô bước vào. Cửa đóng lại phía sau. Không khí trở nên đặc sệt.

“Anh gọi em tới…” – Cô cố giữ bình tĩnh – “Chỉ để ‘tôn trọng’ như anh nói?”

Anh đặt ly rượu xuống, đứng dậy bước tới. Mỗi bước chân anh đều khiến tim cô run rẩy.

“Em nghĩ…” – Anh dừng trước mặt cô, tay luồn ra sau gáy, kéo cô lại gần – “…anh mời em tới nhà, là để nói chuyện công việc?”

“Em đâu có nói vậy…”

“Vậy thì đừng giả vờ ngây thơ.” – Giọng anh khẽ khàng, nhưng sát bên tai khiến người ta nổi da gà – “Em rõ ràng cũng muốn điều này.”

Chưa kịp phản ứng, anh đã cúi xuống, đặt môi lên cổ cô. Nụ hôn nhẹ như gió, nhưng lại châm ngòi cho ngọn lửa thiêu đốt toàn thân.

Cô đẩy anh ra, mắt đỏ lên:
“Anh chỉ biết dùng thân thể để khẳng định vị trí sao?”

Lục Tư Thành khựng lại, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Không.” – Giọng anh trầm xuống – “Anh muốn em bằng cả lý trí. Không phải một lần, mà là mãi mãi.”

Hạ Vy run lên.

Tay anh dịu dàng vuốt tóc cô, nhưng ánh mắt lại sáng như lửa.

“Nếu em thật sự không muốn, anh sẽ dừng.” – Anh khẽ cúi xuống – “Nhưng em phải nói rõ… từng từ.”

Cô im lặng.

Một giây, hai giây, rồi ba giây…

Cô vòng tay ôm lấy anh.

Không còn lời phản kháng.

Chỉ còn sự chấp nhận mềm mại và đầy cảm xúc.


Trên chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh khôi, Hạ Vy khẽ rùng mình khi làn môi ấm nóng lướt qua bờ vai mảnh khảnh. Ánh đèn trần mờ ảo chiếu rọi đường cong hoàn mỹ của cơ thể cô, phản chiếu trong đôi mắt Lục Tư Thành như một tác phẩm nghệ thuật sống động.

Anh dịu dàng, kiên nhẫn, nhưng cũng cuồng nhiệt đến điên cuồng.

Từng chiếc cúc áo được mở ra, không vội vã, mà như đang trân trọng. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh lẫn sự run rẩy, giọng nghẹn ngào:

“Anh đừng quá mạnh…”

Anh cúi đầu, thì thầm bên môi cô:

“Anh muốn em nhớ rõ từng lần anh chạm vào em. Không phải chỉ vì thể xác, mà là vì em là của anh.”

Bên dưới ánh đèn vàng nhạt, bóng hai người hòa quyện vào nhau như sợi dây định mệnh quấn chặt. Không có tiếng từ chối, không có sự miễn cưỡng. Chỉ có những âm thanh rên khẽ, những hơi thở gấp gáp và làn da hòa quyện giữa người đàn ông quyền lực và người phụ nữ duy nhất khiến anh muốn giữ lại.

Đêm đó, không ai ngủ.


Sáng hôm sau, Cố Hạ Vy mở mắt trong vòng tay anh. Căn phòng vẫn ấm áp, ngoài cửa sổ là nắng nhẹ len qua rèm.

Cô toan cựa mình rời khỏi, nhưng anh giữ lấy eo cô, thì thầm bằng giọng ngái ngủ:

“Ở lại ăn sáng với anh. Rồi chúng ta cùng đi làm.”

Cô quay lại, ngạc nhiên:
“Anh định công khai chuyện này?”

Anh không trả lời ngay, chỉ đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi thủ thỉ:

“Anh đâu định giấu em. Chỉ là chưa đến lúc.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×