Cơn mưa đêm trút xuống thành phố như hàng nghìn sợi chỉ bạc, rơi lả tả qua lớp kính cao tầng của tòa nhà D&M Group. Trong căn phòng tổng tài tầng năm mươi, ánh đèn vàng dịu len lỏi giữa những bóng tối lạnh lẽo, phản chiếu lên khuôn mặt của người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ.
Tống Dạ Minh lặng lẽ rót ly rượu vang, chuyển động của cổ tay anh vừa mạnh mẽ vừa tao nhã, ánh đỏ hắt lên khiến đôi mắt anh sâu thêm một tầng u tối. Anh là người mà chỉ cần đứng yên cũng khiến người khác thấy sợ hãi. Vẻ lạnh lùng ấy như lưỡi dao mỏng, đẹp đến mức nguy hiểm.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhịp nhẹ nhưng rõ ràng. Anh không quay đầu, giọng nói trầm thấp, khàn khàn như bị rượu đốt qua cổ họng.
“Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, cô gái bước vào, thân hình mảnh khảnh trong chiếc váy trắng đã ướt sũng vì mưa. Ánh sáng từ trần hắt xuống khiến làn da cô gần như trong suốt. Đôi mắt hơi cúi, giọng nhỏ nhẹ:
“Tổng tài, tôi đã đến theo lời hẹn.”
Anh quay lại, ánh nhìn quét qua gương mặt cô gái. Đó là Lâm Nhiên — người phụ nữ mà chỉ qua một lần gặp, anh đã quyết định sẽ không để thoát khỏi tay mình. Cô có đôi mắt biết nói, ánh nhìn vừa ngoan ngoãn vừa ẩn chứa điều gì đó bướng bỉnh. Một kiểu ánh nhìn khiến đàn ông tò mò, còn anh thì muốn chiếm hữu.
“Em đến trễ mười phút.”
Giọng nói anh không to nhưng lại mang theo uy lực lạnh lẽo khiến Lâm Nhiên khẽ rùng mình. Cô mím môi, hai tay nắm chặt mép túi xách.
“Tôi… tôi xin lỗi, đường tắc.”
“Ngồi đi.” Anh ra lệnh, ngắn gọn.
Cô ngồi xuống chiếc ghế da trước bàn làm việc, nghe tiếng bước chân anh tiến lại gần. Khoảng cách giữa hai người thu hẹp, hơi thở anh mang mùi rượu và bạc hà trộn lẫn, phảng phất quanh tai cô như một lời cám dỗ vô hình.
Anh đặt trước mặt cô một tập hồ sơ.
“Hợp đồng. Đọc kỹ rồi ký.”
Lâm Nhiên ngẩng đầu, đôi mày khẽ nhíu. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc này, nhưng khi những dòng chữ in đậm hiện ra trước mắt, tim cô vẫn run lên từng nhịp.
“Hợp đồng tình nhân thời hạn sáu tháng.”
Cô đọc thầm. Mỗi điều khoản đều lạnh lùng, tỉ mỉ, như thể đang mua bán một món hàng. Không tình cảm, không cảm xúc, chỉ có điều kiện và lợi ích.
Cô hít sâu, giọng khẽ run:
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
Tống Dạ Minh hơi cúi người, ngón tay anh chạm nhẹ lên cằm cô, buộc cô phải nhìn vào mắt anh.
“Em nghĩ mình còn lựa chọn khác à?”
Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra, người đàn ông trước mặt không đơn thuần là tổng tài — anh là kẻ săn mồi. Mọi thứ thuộc về anh đều phải hoàn hảo và nằm trong tầm kiểm soát.
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng ánh nhìn ấy khiến lời nói nghẹn nơi cổ họng.
Lâm Nhiên ký tên.
Bút chạm giấy, nét mực như sợi dây xiềng xích, trói chặt cả hai người lại với nhau.
Anh cầm lấy bản hợp đồng, đặt lên bàn, đôi môi nhếch nhẹ:
“Từ giờ, em là của tôi.”
Câu nói ấy đơn giản, nhưng lại khiến cô cảm thấy cả thế giới như thu nhỏ lại trong căn phòng này. Ánh mắt anh dừng trên gương mặt cô, di chuyển chậm rãi xuống bờ vai trần ướt đẫm, rồi dừng lại ở đường cong mảnh mai của cổ.
“Ướt hết rồi.” Anh khẽ nói, giọng không rõ là trách hay thương. “Thay đồ đi.”
“Ở đây?” Cô hỏi khẽ.
Anh nhướng mày, đôi môi cong lên: “Ở đây. Tôi không thích đợi.”
Cô im lặng. Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Từng giọt nước nhỏ từ vạt váy xuống sàn gỗ, vang lên những âm thanh nhỏ bé mà rõ ràng đến lạ.
Lâm Nhiên từ từ cởi chiếc áo khoác, rồi đến lớp váy mỏng. Mỗi cử động đều run rẩy, nhưng không hề giả tạo. Cô không nhìn anh, chỉ nghe rõ tiếng tim mình đập.
Anh đứng yên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật. Khi cô quay lại, chỉ còn lại lớp ren mỏng manh, anh mới chậm rãi tiến tới.
Ngón tay anh lướt qua vai cô, nhẹ đến mức như gió chạm vào nước.
“Em sợ à?”
“Tôi không quen.”
“Rồi sẽ quen.”
Anh cúi xuống, hơi thở phả lên cổ cô, giọng nói trầm như lời thì thầm trong đêm tối.
“Đây chỉ là bắt đầu.”
Không gian tan chảy trong tiếng thở dồn dập. Ánh đèn phản chiếu qua làn da cô, rực rỡ như lụa bị ánh lửa đốt cháy. Anh chiếm lấy môi cô bằng nụ hôn mạnh mẽ, sâu và chiếm hữu. Không dịu dàng, không hỏi ý, chỉ là bản năng thống trị của người đàn ông quen ra lệnh.
Cô định đẩy anh ra, nhưng đôi tay bị giữ chặt. Mọi kháng cự tan dần trong nhiệt độ đang tăng lên từng chút.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Nhiên nhận ra, mình đang rơi vào một trò chơi mà cô không biết kết cục là gì.
Đêm đó, gió ngoài cửa thổi mạnh, tiếng mưa hòa cùng nhịp thở gấp gáp của hai người. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng yếu ớt của thành phố hắt qua cửa kính, phủ lên thân thể họ những vệt sáng mờ ảo.
Không ai nói lời nào. Mọi cảm xúc đều được nói bằng da thịt, bằng ánh mắt, bằng những hơi thở nóng rực.
Khi mọi thứ lắng xuống, cô nằm im trong vòng tay anh, mắt mở to nhìn trần nhà.
Tống Dạ Minh lặng lẽ châm thuốc, làn khói mỏng bay lên, hòa vào không khí nặng nề.
“Em làm tốt hơn tôi tưởng.”
Câu nói như dao lạnh lướt qua tim. Cô quay mặt đi, giấu đi ánh mắt tổn thương.
“Tôi chỉ làm theo hợp đồng.”
“Đúng. Cứ giữ nguyên như vậy.”
Anh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo sơ mi, mỗi động tác đều mang vẻ tự chủ tuyệt đối. Anh không nhìn lại, chỉ nói:
“Ngày mai, em dọn đến penthouse của tôi. Từ giờ, lịch trình của em sẽ do trợ lý của tôi sắp xếp.”
“Còn công việc hiện tại của tôi…”
“Không cần lo. Tôi đã cho người sắp xếp xong.”
Cô khẽ cười, nụ cười nhẹ đến mức chỉ mình cô nghe thấy. Tất cả đều nằm trong tính toán của anh. Cô chỉ là một quân cờ trong bàn cờ xa hoa này.
Cô đứng dậy, nhặt váy, mặc lại. Bàn tay khẽ run, không vì sợ hãi, mà vì cảm giác bị trói buộc quá chặt.
Khi bước ra khỏi căn phòng ấy, cô nghe thấy tiếng anh nói vọng lại:
“Đừng đến muộn lần nữa, Lâm Nhiên.”
Ngoài trời, mưa đã ngớt. Thành phố sáng rực bởi những biển đèn quảng cáo. Cô bước giữa con đường ướt át, hơi lạnh ngấm vào da thịt. Cảm giác rượu và nụ hôn của anh vẫn còn vương trên môi — nóng bỏng, nhưng cũng tê dại.
Tối đó, Lâm Nhiên đứng bên cửa sổ căn phòng nhỏ thuê tạm, nhìn ra những tòa nhà xa hoa mà mình chưa từng chạm tới. Cô tự hỏi, bắt đầu từ đêm nay, mình đã bước vào thế giới của ai — của người đàn ông đó, hay của chính cơn ác mộng do bản thân lựa chọn.
Nhưng cô biết một điều, một khi đã ký tên, mọi thứ sẽ không còn đường lui.