Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ, Lâm Nhiên tỉnh dậy với cảm giác nặng nề. Mọi chuyện tối qua như một cơn mộng mị mơ hồ, nhưng dấu vết trên da thịt lại khiến cô hiểu rõ rằng, tất cả đều là thật. Mùi thuốc lá, hơi rượu, và hơi ấm từ bàn tay anh vẫn còn vương lại, khiến trái tim cô bất giác đập loạn. Cô nhìn chiếc hợp đồng đặt trên bàn, nét chữ ký của mình đen đậm, lạnh lẽo như một lời nguyền.
Điện thoại vang lên. Một giọng nữ điềm tĩnh, lạnh và chuẩn xác:
“Xin chào cô Lâm Nhiên, tôi là trợ lý riêng của Tổng tài Tống, tên là Hân. Xe sẽ đến đón cô lúc chín giờ sáng. Xin cô chuẩn bị, và chỉ mang những vật dụng cá nhân cần thiết. Từ hôm nay, cô sẽ sống tại penthouse của ngài ấy.”
Giọng nói không mang cảm xúc, giống như đọc một mệnh lệnh. Cô chỉ “vâng” một tiếng nhỏ, rồi ngồi im thật lâu. Căn phòng trọ nhỏ bỗng trở nên trống rỗng đến lạ.
Chín giờ kém mười, cô kéo chiếc vali nhỏ ra khỏi nhà. Một chiếc xe màu đen sang trọng đã đỗ sẵn trước cửa. Người lái xe mở cửa cho cô, gương mặt lạnh nhạt, không nhìn cô thêm lần nào. Chiếc xe lướt qua những con đường đầy nắng, xuyên qua khu trung tâm thành phố, nơi những tòa nhà chọc trời phản chiếu ánh sáng kim loại sắc bén.
Cô chưa bao giờ bước chân đến khu vực này. Mỗi tòa nhà đều mang dáng vẻ quyền lực, và phía cuối con đường là nơi anh sống — penthouse D&M Tower, tầng cao nhất, khu vực riêng biệt, chỉ dành cho giới thượng lưu.
Cánh cửa thang máy mở ra. Trợ lý Hân đứng chờ, trong bộ vest đen hoàn hảo, gương mặt nghiêm nghị và ánh mắt chuyên nghiệp.
“Mời cô theo tôi.”
Cửa tự động mở ra, không gian bên trong khiến cô phải nín thở. Penthouse rộng mênh mông, sàn gỗ sẫm màu, trần cao, những ô kính lớn nhìn ra toàn cảnh thành phố. Mọi thứ đều tĩnh lặng, sang trọng đến mức khiến người ta thấy nhỏ bé.
“Tổng tài dặn, cô có thể chọn phòng ở tùy ý, nhưng hạn chế vào khu vực làm việc của ngài ấy.”
“Anh ấy… đang ở đây à?”
“Ngài ấy có lịch họp buổi sáng, chiều sẽ về. Bữa trưa cô ăn tại phòng ăn tầng trên, đầu bếp riêng sẽ phục vụ.”
Cô gật đầu. Giọng nói của Hân khiến mọi thứ càng thêm xa cách. Khi trợ lý rời đi, căn nhà lại chìm vào yên lặng. Cô bước chậm quanh căn phòng, nhìn những bức tranh treo tường, những kệ sách được sắp xếp gọn gàng. Ở một góc bàn làm việc, có khung ảnh đen trắng — người phụ nữ trong ảnh mỉm cười dịu dàng.
Cô dừng lại.
Đó là ai?
Một tiếng “cạch” vang lên. Cô giật mình quay lại, thấy anh bước vào. Bộ vest đen ôm gọn cơ thể cao lớn, cà vạt buộc lỏng, gương mặt anh không chút biểu cảm.
“Em đến rồi.”
Giọng nói ấy vẫn trầm khàn như đêm qua, nhưng lần này không còn mùi rượu, chỉ còn hương bạc hà lạnh.
“Vâng.” Cô khẽ đáp.
Anh tiến lại gần, nhìn khắp căn phòng như kiểm tra điều gì đó.
“Hân đã nói với em mọi quy tắc chứ?”
“Rồi. Tôi sẽ không làm phiền anh.”
“Tốt.” Anh ngồi xuống ghế sofa, ngón tay xoay ly nước trên bàn. “Từ hôm nay, lịch trình của em sẽ do tôi sắp xếp. Buổi sáng ở nhà, buổi chiều có thể đi cùng tôi dự sự kiện hoặc tiệc riêng. Tôi không thích bị người khác bàn tán, nên em cần giữ kín mối quan hệ này.”
“Anh sợ người ta biết?”
“Không.” Anh ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm. “Tôi chỉ không muốn em bị tổn thương bởi miệng lưỡi họ.”
Cô thoáng sững. Một thoáng, cô tưởng rằng sau vẻ lạnh lùng kia, là một chút quan tâm. Nhưng khi anh nói tiếp, giọng đã trở lại điềm tĩnh:
“Dù sao, đây chỉ là hợp đồng.”
Không khí như đông cứng. Cô gật đầu, cười nhẹ. “Tôi hiểu.”
Anh nhìn nụ cười ấy, trong thoáng chốc có điều gì đó khẽ lay động trong đáy mắt, nhưng anh nhanh chóng quay đi.
Buổi chiều, cô bước ra ban công tầng năm mươi, nơi gió lộng và thành phố thu nhỏ dưới chân. Ánh nắng chiếu lên mái tóc cô, khiến chúng ánh lên màu nâu hổ phách.
“Đẹp đấy.”
Giọng anh vang lên phía sau. Cô quay lại, thấy anh đã thay áo sơ mi trắng, tay xắn lên, cổ áo mở, hở ra làn da săn chắc.
“Cảnh hay người?” cô hỏi khẽ.
“Cả hai.”
Anh tiến đến gần, khoảng cách dần thu hẹp. Cô lùi một bước, nhưng bị anh giữ lại.
“Tôi không quen thân mật ban ngày.”
“Rồi sẽ quen.” Anh lặp lại câu cũ, khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn đậm đặc như sương đêm.
“Anh luôn nói câu đó.”
“Bởi vì tôi luôn đúng.”
Ngón tay anh chạm lên má cô, kéo nhẹ xuống cổ, rồi dừng lại nơi tim đập.
“Tim em đập nhanh quá.”
“Anh làm tôi sợ.”
“Tôi chưa bao giờ làm ai sợ mà họ vẫn đứng yên.”
Cô định phản ứng, nhưng anh đã cúi xuống, môi chạm môi. Lần này, nụ hôn không dữ dội như trước mà chậm rãi, như đang dò xét cảm xúc thật. Cô không đẩy ra. Giữa gió và ánh sáng, đôi môi họ quấn lấy nhau, hòa lẫn hơi thở và mùi hương nhè nhẹ. Khi anh buông ra, giọng nói thấp xuống:
“Từ hôm nay, em ngủ trong phòng của tôi.”
Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên.
“Nhưng tôi tưởng…”
“Không có nhưng.” Anh nhìn cô, ánh mắt vừa dịu vừa nguy hiểm. “Tôi không thích ngủ một mình.”
Buổi tối, khi căn penthouse ngập trong ánh đèn vàng, cô bước vào phòng anh. Không gian ấy không mang cảm giác của đàn ông cô độc — mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, lạnh và có trật tự. Anh ngồi trên giường, đọc tài liệu, chỉ ngẩng lên khi cô bước đến.
“Khóa cửa.”
Cô ngập ngừng, rồi làm theo. Cánh cửa khép lại, tách họ khỏi thế giới bên ngoài.
Anh đặt tài liệu xuống, vươn tay kéo cô ngồi vào lòng. Mùi hương của anh vây quanh, nồng nàn và mạnh mẽ.
“Em có biết vì sao tôi chọn em không?”
“Vì anh cần một người ngoan ngoãn để điều khiển.”
Anh cười nhẹ, đầu ngón tay chạm lên môi cô. “Sai rồi. Vì trong ánh mắt em có điều gì đó… khiến tôi không thể nhìn sang chỗ khác.”
Cô im lặng. Câu nói ấy khiến lòng ngực cô run lên. Cô không biết đó là lời thật hay chỉ là thói quen tán tỉnh của một người đàn ông nguy hiểm. Nhưng khi anh ôm cô chặt hơn, tất cả những nghi ngờ đều tan thành sương khói.
Đêm ấy, không còn mưa, chỉ có tiếng tim đập hòa cùng nhịp thở. Bên ngoài, thành phố vẫn sáng, còn bên trong, hai con người xa lạ lại đang dần quen với hơi ấm của nhau.
Khi anh ngủ, Lâm Nhiên mở mắt, ngắm gương mặt bình yên hiếm hoi của người đàn ông từng khiến cô sợ hãi. Trong ánh đèn yếu, anh không còn là tổng tài lạnh lùng, mà chỉ là một con người có vết thương giấu kín. Cô khẽ chạm vào ngón tay anh, rồi rụt lại ngay.
Có lẽ, chính cô cũng đã bắt đầu quen với điều mà anh nói — quen với sự tồn tại của anh trong đêm dài, quen với nỗi sợ xen lẫn cảm xúc lạ lùng đang lớn dần trong tim.