tổng tài dưới ánh đêm

Chương 12: Ngày của hai người


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, bầu trời thành phố trong xanh đến lạ. Không một gợn mây, chỉ có ánh nắng vàng nhẹ rải lên khắp các con đường. Ở tầng cao khách sạn ven hồ, nơi buổi lễ sẽ diễn ra, những người thợ đang trang trí những đóa hồng trắng và cúc dại theo tông màu cô dâu chọn. Gió thổi nhè nhẹ, hương hoa hòa trong không khí, mềm như hơi thở.

Lâm Nhiên đứng trước gương, mặc chiếc váy trắng mà cô đã tự tay chọn. Không cầu kỳ, không lộng lẫy — chỉ là một chiếc váy ôm sát người, đơn giản và tinh khôi. Cô soi mình, thấy đôi mắt trong hơn, không còn sợ hãi như những ngày đầu. Người trang điểm khẽ nói: “Cô đẹp lắm. Thật sự rất hợp với không khí hôm nay.”

Cô cười nhẹ. “Không phải váy đâu. Là vì tôi thấy lòng mình yên.”

Ngoài hành lang, tiếng giày vang lên đều đặn. Cánh cửa mở, Hân bước vào, trong tay cầm bó hoa cưới. “Tổng tài bảo tôi mang đến cho cô.”

Cô nhận lấy, nhìn kỹ — là bó tulip trắng, không phải hồng như dự tính.

“Anh ấy đổi à?”

Hân mỉm cười: “Anh nói, hoa hồng tượng trưng cho khát vọng, còn tulip là sự tin tưởng. Anh muốn bắt đầu hôn nhân này bằng niềm tin.”

Cô khẽ chạm cánh hoa. “Cảm ơn.”

“Cô không cần cảm ơn tôi. Cảm ơn chính mình vì đã làm anh ấy khác đi.”

Phía bên ngoài, khách mời đã tề tựu. Cổ đông, đối tác, bạn bè — tất cả đều im lặng khi Dạ Minh bước vào. Anh mặc vest đen, áo sơ mi trắng, cà vạt xanh thẫm. Không có vẻ lạnh lùng thường thấy, mà là một sự điềm tĩnh trầm ấm. Ánh mắt anh quét qua khán phòng, dừng lại ở lối đi rợp hoa nơi cô sắp bước ra.

Âm nhạc vang lên. Tiếng piano nhẹ nhàng như hơi gió. Lâm Nhiên bước đi chậm rãi, từng bước giữa hàng ghế đầy người nhưng dường như chỉ có anh và cô tồn tại trong khoảnh khắc ấy. Mọi ồn ào, mọi ánh nhìn đều nhạt đi.

Khi cô đến gần, anh đưa tay ra. “Anh chờ em.”

Cô đặt tay mình vào tay anh. “Và em đến đây, không vì anh gọi, mà vì em muốn.”

Họ cùng bước lên bục. Người chủ hôn mỉm cười: “Trước mặt mọi người, hai người có điều gì muốn nói với nhau không?”

Dạ Minh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng anh trầm, chắc, nhưng đầy xúc cảm:

“Anh từng yêu bằng sợ hãi, giữ bằng tổn thương. Em dạy anh rằng yêu không phải là chiếm hữu, mà là để cùng nhau lớn lên. Anh không hứa sẽ hoàn hảo, nhưng anh hứa sẽ không buông tay.”

Cô nhìn anh, giọng nhẹ như hơi thở:

“Anh từng là người khiến tôi rơi nước mắt nhiều nhất, nhưng cũng là người duy nhất có thể khiến tôi mỉm cười khi nhìn lại. Tôi không cần anh là tổng tài. Tôi chỉ cần anh là Dạ Minh — người biết cách lắng nghe và tin tôi.”

Không gian yên lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim. Khi người chủ hôn nói: “Hai người có đồng ý cùng nhau đi đến hết cuộc đời này không?”, họ cùng nhìn nhau và nói khẽ:

“Có.”

Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng trong khoảnh khắc ấy, họ chẳng nghe thấy gì khác ngoài tiếng tim hòa cùng hơi thở. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô — không cuồng nhiệt, không phô trương, chỉ một nụ hôn chứa đựng tất cả những điều không cần nói.

Buổi tiệc sau đó diễn ra đơn giản. Không đèn flash chói lóa, không tiếng hò reo. Chỉ là bạn bè thân quen, những gương mặt từng nghi ngờ nay đã dịu lại. Hân rót rượu cho hai người, cười khẽ: “Thật khó tin, Dạ Minh của chúng tôi lại biết cười thế này.”

Anh đáp nhẹ: “Có người khiến tôi biết cách cười.”

Lâm Nhiên liếc anh: “Anh nói như thể trước đây chưa từng cười vậy.”

“Trước đây, anh chỉ biết sống.”

“Còn bây giờ?”

“Bây giờ, anh biết yêu.”

Tiếng cười vang lên. Giản dị, thật, không còn khoảng cách giữa quyền lực và con người.

Đêm xuống, khi tiệc đã tan, họ đứng một mình bên hồ. Gió nhẹ, mặt nước phản chiếu ánh đèn vàng. Cô dựa vào vai anh, giọng khẽ:

“Anh có thấy sợ không?”

“Vì sao?”

“Vì hạnh phúc.”

Anh mỉm cười. “Anh không còn sợ nữa. Vì lần đầu tiên, anh biết mình xứng đáng.”

Cô nắm tay anh. “Vậy anh có biết, tôi cũng đã tha thứ cho chính mình.”

“Vì điều gì?”

“Vì đã từng yếu đuối.”

“Không. Chính vì em từng yếu đuối, anh mới được gặp em mạnh mẽ hôm nay.”

Anh khẽ hôn lên trán cô, giọng thì thầm:

“Cảm ơn vì đã dạy anh yêu mà không sợ.”

Cô khẽ đáp: “Cảm ơn vì đã chọn yêu tôi đến cùng.”

Xa xa, pháo hoa bắt đầu nổ. Ánh sáng rực rỡ phản chiếu trên mặt nước, lên đôi mắt hai người. Họ im lặng nhìn, tay nắm tay, không cần nói thêm lời nào.

Vì từ giờ, mọi lời hứa đã không còn cần thốt ra — mà sẽ được giữ trọn trong từng cái nắm tay, từng cái nhìn, và trong chính cuộc sống mà họ cùng xây dựng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×