Sau chuyến đi Đà Lạt, họ trở lại thành phố. Không khí đầu thu dễ chịu, trời trong và gió nhẹ, nhưng cuộc sống lại bắt đầu cuộn vào guồng quay nhanh chóng. Dạ Minh bước vào tòa nhà D&M, những ánh mắt tò mò dõi theo anh nhiều hơn trước. Tin tức về buổi cầu hôn riêng tư ở Đà Lạt lan ra — chẳng ai biết ai đã tiết lộ, nhưng cả mạng xã hội lẫn giới tài chính đều đang bàn tán.
Tối ấy, trong phòng làm việc, Hân bước vào, đặt trước mặt anh một xấp tài liệu.
“Đây là báo cáo cổ đông. Có người muốn gặp trực tiếp để thảo luận việc đính hôn của ngài.”
Dạ Minh nhíu mày. “Lại chuyện đó.”
“Vâng. Một số người cho rằng hôn nhân của ngài có thể ảnh hưởng đến hình ảnh công ty. Họ nói… cô Lâm không xuất thân phù hợp.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt lạnh đi. “Họ quên rằng người điều hành D&M là tôi.”
“Nhưng ngài vẫn nên chuẩn bị. Buổi họp sáng mai có thể căng.”
“Được, tôi sẽ đến. Và tôi sẽ để họ biết, tôi không còn là người đàn ông của những năm trước.”
Tối, khi anh trở về, Lâm Nhiên đang sắp xếp sách trong phòng khách. Ánh đèn vàng phủ lên dáng cô, gương mặt bình yên đến mức anh chỉ muốn đứng nhìn mãi.
“Anh về rồi,” cô nói, không quay lại.
“Ừ.” Anh đi tới, vòng tay qua eo cô. “Ngày mai có cuộc họp quan trọng. Có thể sẽ ồn ào một chút.”
“Liên quan đến chuyện của chúng ta?”
Anh gật. “Anh không để ai xen vào. Nhưng anh sợ em sẽ bị tổn thương.”
Cô mỉm cười, khẽ chạm tay lên tay anh: “Nếu anh ở bên, không gì khiến em tổn thương được.”
Anh siết nhẹ, hơi thở chạm cổ cô: “Lần này anh sẽ không để ai chạm đến em, dù chỉ bằng lời nói.”
Sáng hôm sau, phòng họp tầng năm mươi chật kín cổ đông. Ánh sáng lạnh phản chiếu trên bàn kính. Khi anh bước vào, mọi người im bặt. Giọng nói trầm vang lên:
“Tôi nghe có người nghi ngờ lựa chọn của tôi.”
Một người đàn ông trung niên lên tiếng: “Dạ Minh, chúng tôi chỉ lo hình ảnh công ty bị ảnh hưởng. Cô Lâm không có nền tảng, lại từng là nhân viên cấp thấp. Báo chí đang đồn đoán cô ta là người thay thế Triêu Nghiên. Cậu hiểu, điều đó rất nhạy cảm.”
Căn phòng im phăng phắc. Anh đứng dậy, ánh mắt quét qua từng người:
“Cô ấy không thay thế ai. Cô ấy là người duy nhất khiến tôi trở lại làm người. Nếu D&M sụp đổ vì tôi chọn người tôi yêu, vậy công ty này chẳng đáng tồn tại.”
Giọng nói lạnh và chắc. Không ai dám đáp. Anh tiếp: “Tôi từng mất một người vì quá bận chứng minh bản thân. Tôi sẽ không lặp lại sai lầm ấy.”
Sau buổi họp, anh rời khỏi phòng, Hân đi theo sau, khẽ nói: “Ngài biết bọn họ sẽ bàn tán nữa.”
“Để họ nói. D&M cần kết quả, không cần lời đồn.”
Buổi chiều, Lâm Nhiên gặp phóng viên trước cổng công ty. Họ bủa vây, đặt hàng loạt câu hỏi:
“Cô có sợ bị so sánh với người cũ của Tống tổng không?”
“Cô nghĩ mình xứng với vị trí phu nhân D&M chứ?”
Cô bình tĩnh, nụ cười dịu: “Tôi không cần xứng với ai. Tôi chỉ cần xứng đáng với tình yêu của mình.”
Câu trả lời lan truyền khắp mạng. Nhiều người bất ngờ, và dần chuyển sang ủng hộ.
Tối, khi cô trở về, anh đã chờ sẵn trong phòng khách. Anh nhìn cô, ánh mắt tự hào:
“Em giỏi lắm.”
“Em chỉ nói thật.”
“Em khiến cả thành phố phải im lặng bằng một câu.”
“Không. Em chỉ nói điều anh từng dạy — tin vào chính mình.”
Anh ôm cô thật lâu. “Anh từng tưởng mạnh mẽ là không cần ai. Nhưng khi em đứng trước đám đông ấy, anh hiểu, mạnh mẽ là có người để tin.”
Những ngày sau, họ bận rộn chuẩn bị lễ cưới. Không xa hoa, không phô trương — chỉ một buổi tiệc nhỏ trong khu vườn của khách sạn ven hồ. Cô chọn váy trắng đơn giản, anh chọn vest đen cổ điển.
Buổi chiều trước ngày cưới, họ cùng đi dạo quanh hồ. Mặt nước phản chiếu ánh hoàng hôn, gió khẽ thổi tung mái tóc cô. Anh nắm tay cô, giọng khẽ:
“Anh từng nghĩ hạnh phúc là quyền lực, là danh tiếng. Giờ anh hiểu, chỉ cần người mình yêu bình yên là đủ.”
“Còn em,” cô nói, “từng nghĩ hạnh phúc là được ở cạnh người mình yêu. Giờ em biết, là được yêu mà không sợ.”
Anh khẽ cười, nụ cười thật hiếm thấy. “Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu lại.”
“Không phải bắt đầu. Là đi tiếp.”
Anh siết tay cô, ánh nhìn sâu và yên. “Đi tiếp, nhưng lần này, không ai đi một mình.”
Đêm trước lễ cưới, cô không ngủ. Trên bàn, chiếc váy trắng nằm im dưới ánh đèn. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố lấp lánh, nghĩ đến những ngày đầu gặp anh — lạnh lùng, xa cách, và đầy tổn thương. Tất cả như giấc mơ.
Tiếng cửa mở khẽ. Anh bước vào, vẫn là nụ cười nhẹ. “Anh biết em chưa ngủ.”
“Anh cũng thế.”
“Anh không muốn sáng mai mới gặp em.”
Anh ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy tay. “Nhiên, cảm ơn vì đã tha thứ.”
“Em không tha thứ,” cô nói, khẽ lắc đầu. “Em chọn tin anh lần nữa.”
“Và anh sẽ không khiến em hối hận.”
Cô tựa đầu lên vai anh. Bên ngoài, thành phố lặng dần. Tiếng đồng hồ chậm rãi, như đếm ngược đến bình minh.
Khi trời hửng sáng, ánh nắng đầu tiên chiếu qua cửa kính. Anh khẽ nói, giọng trầm:
“Em biết không, từ hôm gặp em, anh chưa từng có giấc ngủ yên nào. Có lẽ đêm nay, anh sẽ mơ một giấc mơ đẹp — vì sáng mai, em sẽ là vợ anh.”
Cô mỉm cười, nắm tay anh thật chặt. “Ngủ đi, Dạ Minh. Ngày mai, giấc mơ của anh sẽ thành thật.”
Bên ngoài, bình minh dần nhuộm hồng cả bầu trời. Một chương cũ khép lại, và hạnh phúc đang mở ra — không phải bằng phép màu, mà bằng tình yêu đã được học lại, bằng niềm tin đã được chữa lành.