tổng tài gặp phải vợ hài hước

Chương 1: Buổi họp báo định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Thiên kéo ống tay áo, vừa chạy vừa lầm bầm trong hành lang sáng trưng của tòa nhà trụ sở tập đoàn Duy Nhiên Group. Đôi giày cao gót cô mua giảm giá đang phát ra tiếng "lạch cạch" theo nhịp bước vội vã.

“Trễ rồi! Lần này mà bị sếp mắng nữa thì chắc tôi thành truyền thuyết của phòng truyền thông mất…” – cô vừa nói vừa cố nhét đống giấy tờ vào túi.

Tầng 28, phòng họp lớn – nơi buổi họp báo ra mắt dự án bất động sản triệu đô sắp bắt đầu.

Hạ Thiên chỉ là một nhân viên truyền thông hạng trung, chuyên phụ trách nội dung và phát ngôn báo chí. Công việc chính của cô là “nói sao cho hay, viết sao cho đúng” – nhưng trớ trêu thay, hôm nay cô lại là người phát ngôn thay mặt công ty vì trưởng phòng đột nhiên… đau bụng.

Cô nhìn tấm bảng tên đặt trên bàn:

“Đại diện Truyền thông – Hạ Thiên”.

“Trời ơi, ai cho tôi đại diện vậy trời?” – cô muốn khóc không ra nước mắt.

Phía đầu bàn, một người đàn ông mặc vest đen đang xem tài liệu, gương mặt góc cạnh, lạnh lùng đến mức khiến nhiệt độ phòng giảm xuống vài độ. Ánh sáng từ đèn chiếu phản chiếu lên viền kính mảnh, càng làm đôi mắt anh trông sâu và khó đoán.

Trần Duy Nhiên – Tổng Giám đốc tập đoàn.

Trước nay anh nổi tiếng với ba điều: đẹp trai, lạnh lùng, và khó tính như chúa tể địa ngục.

Hạ Thiên đã từng nghe qua nhiều giai thoại: có lần anh chỉ vì một lỗi chính tả trong slide mà khiến cả bộ phận marketing tăng ca 3 đêm liền. Cô tự nhủ: “Làm ơn, hôm nay anh đừng để ý đến tôi.”

Nhưng trời, dường như, không thương cô.

Ngay khi cô lúng túng ngồi xuống, Trần Duy Nhiên liếc nhìn sang, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:

“Cô là người chịu trách nhiệm phần phát ngôn hôm nay?”

Cô cười trừ, giọng nhỏ như muỗi:

“Dạ… tạm thời thôi ạ, vì trưởng phòng bị đau bụng cấp tính.”

Anh khẽ nhíu mày:

“Tôi không quan tâm ai đau gì. Miễn phần cô nói ra không khiến công ty mất cổ phiếu là được.”

“…”

Tim Hạ Thiên đập loạn. Đúng kiểu “trước mặt tổng tài, hít thở cũng sai”.

Cô hít sâu, mở tập giấy ra, liếc nhanh kịch bản. Mình chỉ cần đọc đúng, không thêm thắt, không sai sót. Dễ thôi mà, đúng không?

Buổi họp báo bắt đầu. Đèn flash lóe sáng khắp khán phòng. Phóng viên chen nhau hỏi, máy quay lia khắp nơi.

MC vừa dứt lời giới thiệu:

“Xin mời đại diện truyền thông công ty phát biểu về thông điệp của dự án mới.”

Hạ Thiên đứng dậy. Cô nở nụ cười chuyên nghiệp, chỉnh micro:

“Kính thưa quý vị, dự án Dream City của Duy Nhiên Group mang thông điệp… ‘Xây nhà, dựng tương lai, vì hạnh phúc muôn đời’…”

Giọng cô vang lên khá ổn. Mọi thứ tưởng chừng suôn sẻ cho đến khi…

Một phóng viên giơ tay hỏi:

“Nghe nói giá đất của khu vực dự án này đang bị đội lên ảo, công ty có ý định thổi giá không?”

Hạ Thiên cười gượng, nhớ lại lời dặn của trưởng phòng: “Nếu có câu hỏi nhạy cảm, cứ nói mơ hồ thôi.”

“À… vấn đề đó… thì theo tôi được biết, mọi công ty bất động sản đều… thổi— à không, đều định giá tùy thị trường!”

Không khí trong phòng đông cứng.

Các phóng viên ngẩng đầu, mắt sáng rực như tìm được mồi ngon.

Một người lập tức hỏi lại:

“Cô vừa nói công ty thổi giá đúng không?”

Hạ Thiên vội xua tay, miệng lắp bắp:

“Không không, ý tôi là… công ty định giá linh hoạt theo nhu cầu…”

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Cụm từ “thổi giá” đã vang lên rõ ràng qua mic, được hàng chục máy quay ghi lại.

Phía đầu bàn, Trần Duy Nhiên đặt cây bút xuống, ánh mắt sắc như dao cắt.

“Cô Hạ Thiên.”

Giọng anh trầm lạnh khiến sống lưng cô lạnh toát.

“Cô vừa nói gì?”

Cô nuốt khan:

“Tôi… tôi chỉ nói nhầm một chút…”

“Nhầm?” – Anh nhướn mày. – “Cô nghĩ cổ đông nghe vậy cũng sẽ ‘nhầm’ à?”

Cả khán phòng im phăng phắc.

Phóng viên nhìn nhau, có người đã bắt đầu gõ tin:

“Đại diện Duy Nhiên Group thừa nhận có thổi giá?”

Cô muốn đào cái lỗ chui xuống.

Không biết lấy can đảm từ đâu, Hạ Thiên bật ra một câu:

“Tôi nói nhầm thật, nhưng ít ra tôi còn thành thật hơn mấy bài quảng cáo mơ hồ kia!”

Không khí đóng băng… rồi bùng nổ tiếng xì xào.

Trần Duy Nhiên nhìn cô – ánh mắt không giận dữ, mà là… ngạc nhiên.

Lâu lắm rồi, chưa ai dám nói chuyện kiểu đó với anh.

Anh không nói thêm lời nào, chỉ lạnh lùng đứng dậy rời khỏi khán phòng giữa ánh đèn flash.

Buổi họp báo kết thúc trong hỗn loạn.

Vài tiếng sau, ở tầng 30 – phòng tổng giám đốc.

Hạ Thiên bị gọi lên.

Cô đứng trước cửa, tim đập loạn nhịp như đánh trống hội. Thư ký riêng nhìn cô với ánh mắt thương hại:

“Chúc cô… may mắn.”

Cửa phòng mở ra.

Anh đang đứng bên cửa sổ, bóng dáng cao lớn in lên tấm rèm trắng. Giọng anh vang lên, lạnh đến mức điều hòa cũng phải nể:

“Cô biết vì câu nói của mình mà công ty thiệt hại bao nhiêu không?”

Cô cúi đầu:

“Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.”

“Không cố ý, nhưng vẫn làm. Đúng là năng khiếu gây họa.”

Cô cắn môi, bỗng bật cười:

“Nếu tôi là thảm họa, chắc anh là thiên tai rồi – lạnh đến mức đóng băng cả nhân viên.”

Khoảnh khắc ấy, Trần Duy Nhiên quay lại.

Ánh mắt anh thoáng hiện một tia gì đó — vừa ngạc nhiên, vừa… thích thú?

“Cô đang… đùa với tôi?”

“Không, tôi chỉ đang trung thực.” – cô đáp, giọng vẫn run.

Anh tiến lại gần, bước chân chậm rãi.

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn, chỉ còn vài gang tay.

“Cô có biết tôi ghét nhất là kiểu người nói mà không nghĩ không?”

“Thế còn kiểu người không nói mà luôn nghĩ mình đúng thì sao?” – cô bật lại, trong vô thức.

Trần Duy Nhiên khẽ nhướng mày. Rõ ràng, cô khác với tất cả những nhân viên từng run rẩy trước anh.

Một nụ cười nhạt thoáng qua khóe môi anh – hiếm thấy đến mức nếu có camera, chắc cả công ty sẽ tin đó là kỳ tích.

“Tôi sẽ không sa thải cô.”

“Hả?” – Hạ Thiên tròn mắt. – “Không đuổi tôi? Sau khi tôi khiến anh mất mặt trước truyền thông?”

“Không.” – Anh đáp gọn. – “Tôi cần người thật, không cần cái loa đọc chữ.”

Cô sững người.

Anh tiếp tục, giọng bình thản nhưng mang mệnh lệnh:

“Từ mai, cô sẽ tạm thời làm trợ lý truyền thông riêng cho tôi. Tôi muốn xem… năng lực ‘gây rối’ của cô đến đâu.”

“Khoan, tôi đâu có ký đơn ứng tuyển vị trí đó!”

“Không cần. Tôi bổ nhiệm.”

Cô trợn mắt.

Anh ung dung quay lại bàn làm việc, giọng nhẹ như không:

“Ra ngoài đi, Hạ Thiên. À, và… nhớ mang cà phê sáng mai. Không đường.”

Cửa phòng đóng lại.

Cô đứng ngoài, ngơ ngác vài giây, rồi khẽ lẩm bẩm:

“Không đường, nhưng chắc chắn rất đắng.”

Một đồng nghiệp đi ngang, thấy mặt cô trắng bệch, hỏi nhỏ:

“Bị mắng hả?”

“Không… tệ hơn.” – cô thở dài. – “Tôi bị… thăng chức.”

Buổi tối hôm đó, Hạ Thiên về nhà, vừa cởi giày vừa kể lể với con mèo tên “Cục Bông”:

“Mày biết không, hôm nay tao khiến tổng tài nổi trận lôi đình, nhưng kết quả là được làm trợ lý riêng cho ổng! Trợ lý riêng đó, Bông ạ! Nghĩa là… mỗi ngày phải đối mặt với ‘cục băng biết đi’.”

Cục Bông ngáp dài, quay lưng.

Cô bĩu môi:

“Đúng rồi, ai thèm quan tâm chứ.”

Điện thoại rung. Tin nhắn đến từ số lạ:

[Trần Duy Nhiên]: Đừng quên 8h sáng mai, cà phê không đường. Đến muộn 1 phút = báo cáo lỗi hệ thống.

Hạ Thiên nhìn màn hình, bất giác bật cười.

“Tổng tài à, anh đúng là biết cách khiến người khác mất ngủ thật.”

Cô nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu, miệng lẩm bẩm:

“Từ mai, Hạ Thiên – nữ chính của đời mình – chính thức bước vào ‘chiến trường tổng tài’!”

Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố nhấp nháy. Một buổi họp báo tưởng chừng tai họa lại mở đầu cho câu chuyện dở khóc dở cười – và cũng là khởi đầu của một mối duyên định mệnh mà chẳng ai ngờ tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×