tổng tài gặp phải vợ hài hước

Chương 2: Công ty dậy sóng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, vừa bước chân vào sảnh tòa nhà Duy Nhiên Group, Hạ Thiên lập tức cảm nhận được có gì đó… rất sai.

Tất cả ánh mắt từ quầy lễ tân đến phòng bảo vệ đều đổ dồn về cô như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ mới rơi xuống từ sao Hỏa.

“Ê, nhỏ đó đó! Nhân viên truyền thông hôm qua ‘lỡ miệng’ trong họp báo đó!”

“Cái cô nói ‘thổi giá’ hả? Trời ơi, gan thiệt!”

“Nghe nói sếp Trần định sa thải mà đổi ý. Chắc… cô ta có gì đó đặc biệt!”

Đặc biệt? Hạ Thiên thầm rít qua kẽ răng:

“Đặc biệt ở chỗ sắp bị hành xác đó!”

Cô cúi đầu bước nhanh, cố tránh những ánh nhìn tò mò. Nhưng vừa đến tầng 16 – phòng truyền thông, một loạt tiếng vỗ tay giả tràng vang lên.

“Hoan nghênh chị Hạ Thiên, người phụ nữ đầu tiên dám làm tổng tài nổi giận trước ống kính mà vẫn sống sót quay lại công ty!”

Cả phòng đồng loạt “hoan hô” như chào đón anh hùng trở về từ mặt trận.

Cô thở dài, quăng túi xách lên bàn.

“Mọi người ngừng diễn giùm tôi cái được không? Tôi còn chưa tiêu hóa nổi cú bổ nhiệm ‘trợ lý riêng’ đây này.”

Trưởng nhóm thiết kế, anh Minh Hoàng, nheo mắt:

“Thật hả? Cô được làm trợ lý riêng của tổng tài?”

“Ừ.”

“Chắc chắn là bị hành tới chết. Tổng tài từng khiến ba trợ lý phải nghỉ việc trong hai tháng mà!”

“Cảm ơn, anh vừa tiếp thêm động lực cho tôi về quê bán chè rồi đó.”

Cả phòng cười ồ.

Nhưng tiếng cười chưa kịp tắt thì điện thoại bàn reo lên. Hạ Thiên nhấc máy:

“Phòng truyền thông xin nghe.”

Giọng lạnh tanh từ đầu dây bên kia:

“Trần Duy Nhiên.”

Cô giật mình suýt làm rơi ống nghe.

“Tổng… tổng tài?”

“Tôi bảo 8 giờ có cà phê.”

“Vâng, ạ… ờ, tôi đang trên đường…”

“Cà phê không đường.”

“Dạ, tôi nhớ mà!”

“Và nhớ mang thêm báo cáo truyền thông quý này. Tôi muốn xem lại toàn bộ số liệu ba tháng qua.”

“Dạ—”

“Cô còn ở đó?”

“Tôi chỉ đang… thở, thưa anh.”

“Tiết kiệm sức mà làm việc đi.”

Tút… tút…

Cả phòng im phăng phắc.

Minh Hoàng hỏi khẽ:

“Sếp tổng à?”

“Ừ.” – cô đáp, mắt nhìn ly cà phê hòa tan nguội lạnh trên bàn. – “Không đường, không sữa, không hy vọng.”

8:10 sáng – Phòng Tổng Giám Đốc

Hạ Thiên xuất hiện trước cửa phòng, trên tay là một ly cà phê đen nóng và tập báo cáo dày cộp.

Cô hít sâu, tự nhủ: Tự tin lên, Hạ Thiên. Đời chỉ có một lần sống sót sau buổi họp báo, đừng chết vì ly cà phê.

Gõ cửa nhẹ:

“Vào đi.”

Anh ngẩng lên khỏi laptop, ánh mắt sắc bén như tia X-quang soi thấu linh hồn cô.

“Trễ mười phút.”

“Tôi phải đợi thang máy.”

“Tầng ba mươi có ba thang.”

“Tôi đợi cái ít người nhất, để tránh lây stress từ nhân viên khác.”

Khóe môi anh khẽ giật, dường như phải cố để không bật cười.

“Cô giỏi viện lý do.”

“Cảm ơn anh, đó là kỹ năng sinh tồn.”

Cô đặt cà phê xuống bàn, đứng nghiêm như học sinh chờ điểm kiểm tra. Anh cầm ly, nhấp một ngụm.

“Được. Không đường, đúng như tôi dặn.”

“Tôi chỉ mong vị đắng này giúp anh bớt lạnh một chút.”

“Cô đang đánh giá tính cách của cấp trên?”

“Không, tôi đang phân tích môi trường làm việc.”

Trần Duy Nhiên im lặng vài giây, rồi khẽ nói:

“Ngồi đi.”

Anh ra hiệu cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

“Cô làm ở đây được bao lâu?”

“Hai năm bảy tháng, nếu tính cả thời gian bị phạt tăng ca.”

“Tốt. Cũng đủ để hiểu cách công ty vận hành.”

Anh đặt báo cáo trước mặt cô, lật vài trang.

“Số liệu quý trước có sai lệch nhỏ, nhưng tôi muốn nghe đánh giá của cô. Thẳng thắn.”

Hạ Thiên thoáng bối rối. Cô không ngờ anh hỏi ý kiến thật.

“Tôi nghĩ chiến dịch truyền thông gần đây… quá lạnh.”

Anh ngẩng lên, nhướn mày:

“Lạnh?”

“Vâng. Quảng cáo toàn là hình ảnh sang trọng, đẳng cấp, không sai, nhưng nó không có cảm xúc. Người mua nhà bây giờ đâu chỉ muốn ở sang – họ muốn thuộc về một nơi nào đó.”

Anh im lặng, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

“Tiếp đi.”

Cô hứng thú hơn, nói liền mạch:

“Nếu là tôi, tôi sẽ thêm các yếu tố về gia đình, nụ cười, câu chuyện thật. Ví dụ một cặp vợ chồng trẻ mua căn hộ đầu tiên, một đứa bé có căn phòng mơ ước. Đó mới là thứ khiến khách hàng tin rằng họ đang mua hạnh phúc, không chỉ là tường gạch.”

Một phút im lặng.

Trần Duy Nhiên nhìn cô thật lâu.

“Cô có vẻ hiểu thị trường.”

“Tôi chỉ hiểu cảm xúc con người. Anh biết đấy, tôi từng mơ mua nhà cho mẹ, nên kiểu gì cũng hiểu tâm lý người muốn ổn định.”

Ánh mắt anh thoáng mềm lại.

“Được rồi.” – Anh khẽ gật. – “Tôi sẽ để cô phụ trách điều chỉnh nội dung chiến dịch mới.”

“Cái gì cơ? Tôi á?”

“Đúng. Cô.”

“Tôi tưởng anh vẫn còn… thù tôi vụ ‘thổi giá’?”

“Tôi không thù. Tôi chỉ nhớ lâu.”

“Khác gì đâu!” – cô lẩm bẩm.

“Nhưng cô có ý tưởng. Tôi cần người như thế.”

Hạ Thiên cảm giác vừa được khen, vừa bị trêu. Cô chưa kịp phản ứng thì anh nói tiếp:

“Và nhớ, mọi nội dung ra ngoài đều phải qua tôi duyệt. Mỗi chữ.”

“Vâng. Nhưng anh nên chuẩn bị sẵn thuốc đau đầu, vì tôi viết dài lắm.”

Anh liếc cô:

“Cô càng nói, tôi càng chắc mình sẽ hối hận.”

Buổi trưa – Phòng ăn nhân viên

Tin tức lan nhanh hơn gió mùa.

“Nghe nói tổng tài vừa khen Hạ Thiên trong phòng làm việc riêng!”

“Không thể nào! Sếp Trần mà khen ai á?”

“Thật mà! Thư ký Ngọc nghe thấy đó. Anh ta bảo ‘Cô có ý tưởng tốt’!”

Cả phòng ăn như nổ tung.

Một cô nhân viên thì thào:

“Chắc Hạ Thiên có bùa mê thuốc lú.”

Một anh chàng khác thêm vào:

“Tôi nghĩ tổng tài thích kiểu phụ nữ miệng nhanh, gan to.”

Nghe đồn đủ kiểu, từ “tình nghi nội gián” đến “người tình tin đồn”.

Hạ Thiên ngồi giữa trung tâm bão tin, gắp miếng trứng rán mà tay run run.

“Các cậu thôi đi. Tôi và tổng tài cách nhau ít nhất mười tầng đẳng cấp, chưa kể mười tầng thang máy.”

Minh Hoàng cười ha hả:

“Cẩn thận nha. Tin đồn kiểu này thường bắt đầu bằng ‘không thể nào’ và kết thúc bằng… đám cưới công ty.”

Cô liếc anh:

“Tôi thề nếu có ngày đó, anh là người cầm biển ‘bán thân vì nợ lời đồn’ đầu tiên!”

Buổi chiều – Cuộc họp bất ngờ

Trần Duy Nhiên gọi toàn bộ phòng truyền thông lên họp.

Không khí nghiêm túc đến mức ai cũng toát mồ hôi.

Anh ngồi đầu bàn, gương mặt không cảm xúc. Mọi người căng như dây đàn.

“Tôi muốn toàn bộ chiến dịch quảng bá được chỉnh sửa trong ba ngày. Mục tiêu: chạm cảm xúc khách hàng, không phải chỉ khoe vật liệu xây dựng.”

Cả phòng im thin thít. Chỉ có Hạ Thiên dám lên tiếng:

“Tức là… anh muốn bài viết có tim, không chỉ có gạch?”

Một vài người nín cười, cố gắng không bật ra tiếng.

Anh nhìn cô, môi khẽ cong.

“Cách nói của cô… kỳ lạ, nhưng đúng.”

Hạ Thiên đỏ mặt. Cô không ngờ anh lại công khai đồng ý với mình trước cả phòng.

Trưởng phòng truyền thông – người từng là sếp trực tiếp của cô – nhìn cô với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ghen tị.

Khi cuộc họp kết thúc, anh ta kéo cô ra ngoài:

“Cô nói gì với tổng tài vậy? Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy để ý đến ý kiến của cấp dưới.”

“Tôi chỉ… nói thật lòng thôi.”

“Thật lòng? Ở công ty này, nói thật là cách nhanh nhất để mất việc.”

“Thì anh thấy đó, tôi không mất, tôi… thăng chức.”

Anh ta nhìn cô, ánh mắt khó chịu.

“Cẩn thận, Hạ Thiên. Không phải ai cũng vui vì cô được ưu ái đâu.”

Cô mỉm cười:

“Tôi chưa từng trông chờ ai vui vì tôi cả.”

Chiều muộn – Phòng Tổng Giám Đốc

Cô đem tài liệu mới chỉnh lên cho anh duyệt.

“Tôi viết lại nội dung chiến dịch, thêm yếu tố ‘gia đình và cảm xúc’ như đã bàn. Anh xem thử.”

Anh đọc qua vài dòng, ánh mắt dừng lại ở tiêu đề:

“Ngôi nhà đầu tiên, nơi giấc mơ bắt đầu.”

“Không tệ.”

“Tôi còn định làm video phỏng vấn khách hàng thật.”

“Ý tưởng tốt. Làm đi.”

Cô hơi sững.

“Anh tin tôi vậy sao?”

“Tôi tin vào kết quả.”

“Anh đúng là biết cách khiến người khác vừa vui vừa tức.”

“Nếu cô cảm thấy vậy thì tốt, chứng tỏ cô còn nhiệt huyết.”

Cô lắc đầu cười, xoay người định đi. Anh bỗng nói thêm:

“Hạ Thiên.”

“Dạ?”

“Tôi xem lại clip buổi họp báo hôm qua rồi.”

“Ơ… tôi thề tôi nói nhầm thật…”

“Tôi biết.” – Anh khẽ cười. – “Nhưng biểu cảm của cô lúc bị hỏi… khá thú vị.”

“Thú vị? Ý anh là… tôi trông như người sắp ngất?”

“Không. Là người dám nhìn thẳng vào câu hỏi khó và vẫn cười.”

Tim cô chao nhẹ. Không hiểu sao, giọng anh khi nói câu đó lại ấm hơn mọi lần.

“Anh đang khen tôi đấy à?”

“Đừng quen.” – Anh đáp, rồi cúi xuống đọc tiếp tài liệu.

Cô khẽ bật cười.

“Tổng tài, tôi thấy anh đang dần có dấu hiệu của người bình thường rồi đó.”

“Ra ngoài.”

“Rõ, thưa sếp lạnh lùng có tiến bộ.”

Cửa khép lại.

Trần Duy Nhiên ngẩng lên, khẽ lắc đầu, nhưng khóe môi vẫn còn cong nhẹ.

Tối hôm đó – Nhóm chat công ty

[Tin đồn Duy Nhiên Group]

🗣️ “Tổng tài cười trong cuộc họp!”

🗣️ “Không thể nào, photoshop à?”

🗣️ “Thật đó! Nhân chứng nói có người khiến anh cười – tên Hạ Thiên!”

Bên dưới là hàng trăm icon 😱😂🔥

Hạ Thiên nhìn màn hình điện thoại, thở dài:

“Tôi không biết nên tự hào hay đào hố trốn nữa…”

Minh Hoàng nhắn riêng:

“Chúc mừng, cô chính thức trở thành hiện tượng truyền thông nội bộ.”

“Tôi chỉ muốn yên ổn sống sót thôi!”

“Ở công ty này, sống sót cũng là một kỳ tích.”

Đêm khuya, Hạ Thiên mở laptop xem lại bản kế hoạch.

Cô đặt ly cà phê đen bên cạnh, khẽ lẩm bẩm:

“Không đường, nhưng giờ tôi lại thấy… không đắng nữa.”

Cô nhớ ánh mắt anh khi nói “tôi tin vào kết quả”.

Không hiểu vì sao, trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.

Ngoài kia, thành phố vẫn sáng đèn.

Còn trong trái tim Hạ Thiên, một điều gì đó rất nhỏ vừa khẽ nảy mầm.

Có lẽ, buổi họp báo tai hại ấy… thật ra lại là khởi đầu cho tất cả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×