Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Duy Thịnh vẫn như mọi khi: rộng lớn, sang trọng, và lạnh lẽo đến mức có thể khiến người ta muốn bật điều hòa ngược chiều chỉ để tìm chút hơi ấm.
Phía sau bàn làm việc gỗ óc chó bóng loáng, Trần Duy Nhiên ngồi thẳng lưng, mắt dán vào màn hình laptop. Hàng lông mày sắc lạnh, ánh nhìn trầm ổn, và cái khí chất “tổng tài băng sơn” khiến bất kỳ ai bước vào đều phải giữ hơi thở.
Ngoại trừ… Lê Vy.
Cô vẫn như mọi khi — dáng người nhỏ nhắn, tóc buộc vội, gương mặt rạng rỡ như thể chẳng hề biết sợ là gì. Cô đang loay hoay bên bàn trà, tay run run đổ cà phê mà không biết mình vừa đổ thêm… ba muỗng đường.
“Cô đang định giết tôi bằng tiểu đường à?” – giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng.
Lê Vy giật mình, suýt làm đổ cả tách cà phê.
Cô quay lại, cười gượng:
“Ơ… tôi tưởng tổng giám đốc thích ngọt. Người ta bảo đàn ông quyền lực thường có tâm hồn ngọt ngào mà.”
“Tin đồn sai rồi.” – Anh đáp, khẽ nhướng mày.
“Thế à? Thế tổng giám đốc thích gì ạ? Đắng? Hay cay? Hay chua chát?”
Trần Duy Nhiên nhìn cô, im lặng ba giây, rồi lạnh lùng trả lời:
“Yên tĩnh.”
Lê Vy mím môi, trong đầu gào thét: Lần nào cũng bị nói trúng tim đen… sao anh ta không làm nhà tâm lý học luôn cho rồi?
Nhưng vốn tính cô không chịu thua, cô hít một hơi, đặt tách cà phê xuống bàn anh, rồi nói tỉnh rụi:
“Vậy tổng giám đốc thử uống xem, biết đâu tôi vừa sáng tạo ra vị ‘yên tĩnh ngọt ngào’ đầu tiên trên đời thì sao.”
Trần Duy Nhiên liếc cô, không nói gì. Anh nhấc tách cà phê lên, nhấp một ngụm.
…
Rồi anh cau mày. Rất sâu.
“Tôi hỏi thật,” – giọng anh trầm xuống – “Cô có nợ thù gì với vị giác của tôi à?”
Lê Vy cười khan, xua tay:
“Không có! Tôi chỉ nghĩ… đường nhiều thì đắng sẽ giảm, mà đắng giảm thì người uống sẽ vui hơn.”
“Cô nghĩ sai rồi. Tôi uống cà phê để tỉnh táo, không phải để lên đường…”
“…lên đường sang thế giới khác?” – cô chen ngang, lỡ lời.
Cả căn phòng im phăng phắc.
Một giây. Hai giây. Ba giây.
Trần Duy Nhiên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. Còn Lê Vy thì tự thấy cổ họng khô khốc, chỉ muốn chui xuống gầm bàn trốn.
Rồi đột nhiên — một tiếng bật cười khẽ vang lên.
Không to, không dài, nhưng là một nụ cười thật sự.
Nụ cười đầu tiên cô thấy kể từ khi bước chân vào phòng tổng giám đốc.
Lê Vy tròn mắt:
“Ơ… tổng giám đốc vừa cười đấy ạ?”
Anh lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng, quay mặt đi:
“Không có. Cô nhìn nhầm.”
“Không, rõ ràng anh cười mà. Nụ cười này có thể khiến giá cổ phiếu tăng hai phần trăm đấy.”
“Cô đang làm thống kê à?”
“Không, tôi làm truyền thông, nhưng tôi có giác quan PR bẩm sinh.”
Anh khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt pha chút bất lực.
“Cô thật sự nghĩ nói mấy câu linh tinh này sẽ khiến tôi tha cho cô vụ vừa rồi à?”
“Thực ra… tôi nghĩ anh nên tha cho tôi vì tôi đã khiến anh cười. Người ta bảo cười là liều thuốc tốt nhất mà.”
Trần Duy Nhiên im lặng một lúc, đặt tách cà phê xuống, rồi khẽ nói:
“Lê Vy, cô đúng là khác người.”
Cô mỉm cười tươi rói:
“Cảm ơn anh! Tôi coi đó là lời khen.”
“Không chắc đâu.” – Anh lạnh giọng, nhưng khóe môi vẫn còn nhếch nhẹ.
Chiều hôm đó, tin đồn lan khắp công ty: “Tổng giám đốc cười rồi!”
Người ta đồn rằng đó là “phép màu” hiếm có trong lịch sử tập đoàn Duy Thịnh.
Phòng truyền thông thì nửa tin nửa ngờ.
Trợ lý riêng thì ngơ ngác.
Còn Lê Vy – người được mệnh danh là “cơn gió lạ trong phòng tổng giám đốc” – lại đang hí hoáy viết báo cáo cho anh.
Cô viết:
“Buổi họp sáng nay tổng giám đốc có biểu hiện cảm xúc tích cực.
Dự đoán nguyên nhân: tác động môi trường, thay đổi khẩu vị, hoặc hiệu ứng từ cà phê đường.
Đề xuất: Tiếp tục thử nghiệm giao tiếp cởi mở để duy trì tâm trạng tốt của lãnh đạo.”
Khi cô đem bản báo cáo lên bàn anh ký, Trần Duy Nhiên liếc qua, rồi khẽ nhướng mày:
“Cô viết thế này là báo cáo tâm lý, không phải báo cáo truyền thông.”
“Thì tôi đang nghiên cứu ‘tâm lý tổng tài’ mà!”
“Cô có biết tôi có thể cho cô nghỉ việc bất cứ lúc nào không?”
“Nhưng tôi cũng biết anh không nỡ đâu.” – Cô cười ranh mãnh.
Một giây sau, cô nghe thấy tiếng… bật bút.
Trần Duy Nhiên ký vào báo cáo thật.
“Đi làm việc đi, trước khi tôi đổi ý.”
Lê Vy lon ton rời đi, vừa đi vừa ngân nga:
“Cười rồi nha~ tổng giám đốc cười rồi nha~”
Phía sau, người đàn ông lạnh lùng vẫn ngồi đó, nhưng ánh mắt anh khẽ cong lên.
Không ai biết, sau khi cánh cửa khép lại, Trần Duy Nhiên lại khẽ mỉm cười lần nữa.
Một nụ cười thật sự – không vì ép buộc, không vì phép tắc – mà chỉ vì một cô gái nhỏ vừa khiến cả ngày làm việc của anh trở nên bớt lạnh lẽo.
Tối hôm đó, trong nhật ký điện tử của cô, Lê Vy gõ vài dòng:
“Ngày thứ ba làm việc trực tiếp với tổng giám đốc.
Kết quả: Không bị mắng, không bị đuổi.
Thành tích: Khiến anh ta cười.
Nhận định: Tổng tài lạnh lùng thực ra cũng là con người, chỉ cần ai đó đủ… liều để chọc đúng chỗ.”
Và ở trang nhật ký điện tử của Trần Duy Nhiên, có một dòng duy nhất được thêm vào mục “Ghi chú công việc”:
“Nhân viên Lê Vy – hoạt bát, nói nhiều, gây ồn ào.
Nhưng… hiệu quả làm việc đáng chú ý.”
Bên cạnh dòng chữ đó, anh vô thức vẽ một dấu chấm nhỏ — một thói quen lạ của anh mỗi khi… thấy vui.