Sáng hôm sau, đồng hồ chưa kịp điểm tám giờ, Hạ Thiên đã có mặt ở công ty.
Khác với mọi khi, hôm nay cô không còn bước vào phòng truyền thông trong dáng vẻ rề rà, ngáp ngắn ngáp dài. Cô mặc sơ mi trắng, váy bút chì đen, tóc buộc gọn, mặt trang điểm nhẹ — cố tỏ ra chuyên nghiệp nhất có thể.
Nhưng nội tâm thì hoàn toàn hỗn loạn.
“Báo cáo trực tiếp cho tổng tài…”
“Ý tưởng quảng bá…”
“Dự án quốc tế…”
Cô vừa bước vào phòng vừa lẩm bẩm như niệm chú, khiến mấy đồng nghiệp liếc nhìn nhau thì thào:
“Bà ấy bị stress rồi.”
“Chắc tối qua thức trắng.”
“Thế này thì Trần tổng phải xem xét lại cách dùng người.”
Hân – bạn thân của cô, vừa cắm ống hút vào ly cà phê vừa cười trêu:
“Thế nào rồi? Tổng tài gọi báo cáo sáng nay đấy, sẵn sàng chưa?”
Hạ Thiên ngồi phịch xuống ghế, chống cằm:
“Cậu biết cảm giác con chuột đang ngồi trước mèo chưa? Đó chính là mình bây giờ.”
“Thôi nào, cậu thông minh, nhanh miệng, biết ứng biến, chắc không sao đâu.”
“Thông minh cũng không thắng nổi ánh nhìn của anh ta. Cậu có biết không, chỉ cần anh ta nhìn thôi, mình cảm giác IQ tụt 50 điểm luôn đó!”
Hân bật cười:
“Thế mà vẫn sống sót qua hôm qua, giỏi đấy. Mình bắt đầu tin là ông trời có kế hoạch gì đó cho hai người rồi.”
“Thôi xin. Mình chỉ muốn sống bình yên, không muốn làm nữ chính trong phim ngôn tình ‘Tổng tài và cô nhân viên run rẩy’ đâu.”
9 giờ sáng.
Cửa phòng họp tầng 28 mở ra.
Hạ Thiên bước vào, trên bàn đã có sẵn laptop, tài liệu, và… Trần Duy Nhiên đang ngồi ở đầu bàn, lật xem một tập hồ sơ.
Bên cạnh anh là thư ký An, và ba trưởng bộ phận khác.
Không khí nghiêm túc đến mức cô nghe rõ tiếng tim mình đập.
“Cô Hạ Thiên, đến đúng giờ.” – Giọng anh vang lên, đều và lạnh.
“Dạ… tôi sợ đến muộn nên đi sớm ạ.”
“Ngồi đi.”
Cô ngồi xuống, mở laptop, run run nhấp chuột mở slide. Màn hình chiếu hiện lên dòng chữ lớn: “Chiến dịch quảng bá thương hiệu KOL – LoveTaste Coffee.”
Trần Duy Nhiên dựa lưng vào ghế, khoanh tay.
“Cô có ba phút để trình bày ý tưởng.”
“Ba… ba phút ạ?”
“Phải. Trong công việc, tôi không có thời gian cho những điều lan man.”
Hạ Thiên nuốt khan. Thôi thì liều vậy.
Cô đứng dậy, hít sâu, rồi bắt đầu bằng giọng đầy tự tin:
“Tôi nghĩ chiến dịch lần này không nên chỉ dừng ở việc quảng bá sản phẩm, mà cần tạo cảm xúc. Người ta không chỉ mua cà phê, họ mua cả câu chuyện, cả năng lượng buổi sáng.”
Ánh mắt cô sáng lên khi nói đến đoạn cao hứng.
“Chúng ta có thể tạo một chuỗi video ngắn về những người trẻ bắt đầu ngày mới bằng cà phê LoveTaste, kết hợp yếu tố hài hước và chân thực. Không phải quảng cáo sáo rỗng, mà là những tình huống thật, đời thường – kiểu như một cô gái lỡ làm đổ cà phê lên áo sếp, nhưng lại khiến sếp phải lòng cô ấy.”
Một thoáng im lặng.
Cô chợt nhận ra mình… đang miêu tả y hệt chuyện hôm qua với Trần Duy Nhiên.
Cả phòng nhìn cô. Hân mà ở đây chắc đã lăn ra cười.
Cô lúng túng, vội chữa:
“À ý tôi là… không phải thật đâu ạ, ví dụ thôi. Một ví dụ sáng tạo, để khách hàng thấy sản phẩm có thể gắn với… cảm xúc!”
Thư ký An nín cười, còn Trần Duy Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt khó đoán.
“Cô có vẻ rất có… trải nghiệm với ví dụ này.”
“Không! Tôi hoàn toàn bịa ra!”
Một giây, hai giây… rồi anh bất ngờ khẽ gật đầu.
“Ý tưởng không tệ. Tôi cho phép cô triển khai thử bản concept đầu tiên. Nhưng…” – Anh ngừng lại, giọng hạ thấp, – “Tôi sẽ giám sát trực tiếp.”
“Giám sát… trực tiếp ạ?”
“Đúng. Mỗi ngày, cô sẽ báo cáo tiến độ với tôi vào cuối giờ.”
Cả phòng nhìn nhau kinh ngạc. Cô thư ký nhướn mày. Trưởng phòng PR há hốc miệng.
Trần Duy Nhiên dường như không để ý. Anh đóng tập hồ sơ lại, đứng dậy:
“Buổi họp kết thúc. Mọi người về làm việc.”
Sau cuộc họp, tại hành lang tầng 28.
Hạ Thiên đi lùi mấy bước ra khỏi phòng, đầu óc quay cuồng.
“Báo cáo hàng ngày cho tổng tài…”
“Giám sát trực tiếp…”
“Thế này thì khác gì bị theo dõi 24/7 đâu trời?”
Cô vừa lẩm bẩm vừa suýt đâm sầm vào cửa kính thang máy.
Thư ký An đi ngang qua, mỉm cười:
“Hạ Thiên này, chúc mừng nhé.”
“Chúc mừng gì ạ?”
“Không phải ai cũng được Trần tổng ‘để mắt’ đến như vậy đâu.”
“Ơ… nhưng tôi không cần đâu ạ, chị có thể nhận thay không?”
Cô An bật cười khẽ:
“Cô thú vị đấy. Làm tốt đi, biết đâu cô thay đổi được cả tổng tài của chúng tôi.”
Buổi trưa, tại căng-tin công ty.
Tin “tổng tài giám sát trực tiếp Hạ Thiên” lan nhanh hơn cả tốc độ mạng 5G.
“Cô ấy là người đầu tiên được tổng tài kèm riêng!”
“Nghe đồn sáng nay tổng tài cười nhẹ khi cô ấy thuyết trình!”
“Không thể nào, Trần tổng mà cười á? Thật hay Photoshop?”
Hạ Thiên chỉ muốn độn thổ.
Cô ngồi ăn cơm, đầu cúi gằm. Hân ngồi đối diện, vừa gắp rau vừa cố nhịn cười:
“Tin cậu bây giờ hot hơn cả tin tuyển dụng công ty đấy.”
“Cậu nghĩ mình vui chắc? Giờ mỗi ngày phải đối diện với cái mặt lạnh đó, tim mình chắc giảm tuổi thọ mất thôi.”
“Nhưng nói gì thì nói, tổng tài cũng đâu xấu. Mình mà là cậu chắc đã tận hưởng rồi.”
“Tận hưởng? Cậu thử bị ánh mắt đó quét qua xem, y như bị quét tia X, thấy luôn linh hồn của mình ấy.”
Chiều hôm đó.
Cô đang mải chỉnh sửa bản thảo chiến dịch thì một email bật lên:
[Trần Duy Nhiên]: “5 phút nữa, mang báo cáo qua phòng tôi.”
Cô nhìn đồng hồ – 16h57.
“Cái gì? Báo cáo gì nữa? Mình mới làm xong bản nháp thôi mà!”
Hân liếc sang, nhún vai:
“Thì sếp bảo 5 phút thì 5 phút. Chúc may mắn nhé, nữ anh hùng.”
Cô vội in vài trang tài liệu, cầm trên tay, chạy thẳng lên tầng 28.
Phòng tổng giám đốc.
Trần Duy Nhiên đang ngồi trước màn hình, lướt qua các file báo cáo. Anh không ngẩng đầu khi cô gõ cửa.
“Vào đi.”
Cô bước vào, đặt xấp giấy lên bàn.
“Dạ, báo cáo sơ bộ tôi vừa hoàn thành.”
Anh cầm lấy, xem qua vài dòng.
“Có lỗi đánh máy ở trang hai. Và biểu đồ này… sai tỷ lệ.”
“Ơ, cái này tôi…”
“Cô phải học cách kiểm tra kỹ trước khi nộp.”
“Dạ…”
Cô bặm môi, cố nhịn. Anh tiếp tục xem đến trang cuối, rồi dừng lại.
“Dù sao, ý tưởng triển khai khá tốt. Cách cô đưa yếu tố ‘đời thường’ vào nội dung quảng bá khiến sản phẩm gần gũi hơn. Cô có khả năng sáng tạo.”
Hạ Thiên chớp mắt.
Đó là lần đầu tiên anh khen cô.
Tuy chỉ một câu ngắn ngủn, nhưng trong lòng cô bỗng nhẹ đi cả tấn áp lực.
“Cảm ơn anh… à, tổng tài.”
“Cứ gọi tôi là ‘Trần tổng’. Giờ thì về sửa lại bản này, gửi trước 9 giờ tối.”
“Chín giờ tối ạ?”
“Vấn đề gì sao?”
“Dạ không, chỉ là… hơi khuya chút thôi.”
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt như đang ẩn ý:
“Vậy cô muốn tôi cho thêm thời gian?”
“Không cần đâu ạ! Tôi có thể làm liền!”
“Rất tốt.”
Anh khẽ gật đầu, rồi cúi xuống đọc tiếp tài liệu khác, ý bảo cô có thể đi.
Cô lặng lẽ lui ra, vừa ra khỏi cửa liền thở phào:
“Sống sót rồi!”
Tối hôm đó.
Trong căn hộ nhỏ, Hạ Thiên ngồi gõ máy tính như bay. Trên bàn là ba cốc cà phê, một gói snack, và tập tài liệu dày cộp.
Cô vừa làm vừa nói chuyện một mình:
“Không bị đuổi là may rồi, nhưng bị ‘giám sát’ thế này chắc thành trợ lý riêng mất…”
“Trần Duy Nhiên đúng kiểu người khó hiểu. Nói lạnh nhạt mà vẫn khen mình… hay là khen để dọa nhỉ?”
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ – 20:47.
“Còn mười ba phút. Cố lên Hạ Thiên, mày làm được!”
Cô gửi email đúng 20:59, thở phào như vừa vượt qua kỳ thi đại học.
Cùng lúc đó, tại biệt thự Trần Duy Nhiên.
Anh mở laptop, nhận được thông báo:
“Hạ Thiên – Gửi lại báo cáo cập nhật.”
Anh mở ra, đọc vài dòng, khóe môi khẽ cong.
Bên dưới biểu đồ, cô còn để dòng ghi chú nhỏ:
“Nếu có sai sót gì, xin anh Trần đừng trừ điểm chuyên cần ạ.”
Trần Duy Nhiên bật cười khẽ – nụ cười hiếm hoi.
“Cô đúng là không giống ai thật, Hạ Thiên.”
Sáng hôm sau.
Hạ Thiên đến công ty, thấy trên bàn có một ly cà phê mới – loại cô thích.
Tờ giấy nhỏ đặt kèm ghi:
“Làm tốt. Tiếp tục giữ phong độ.” – T.
Cô cầm tờ giấy, mắt mở to:
“Trời ơi, tổng tài để lại thư tay cho mình sao?!”
Hân vừa đến, nhìn thấy, há hốc miệng:
“Cậu đừng nói với mình là Trần tổng tặng cà phê nhé?”
“Thì… chắc là cho cả phòng?”
“Trên tờ giấy ghi rõ tên cậu kìa.”
Hạ Thiên đỏ bừng mặt, giấu tờ giấy sau lưng:
“Không biết, không nghe, không thấy!”
Nhưng tim cô lại đập loạn nhịp, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Trần Duy Nhiên ngồi trong văn phòng, nhìn qua lớp kính xuống tầng dưới.
Anh thấy Hạ Thiên đang cười, nụ cười rạng rỡ như nắng mùa xuân.
“Giữ cô ấy lại,” anh thầm nghĩ, “có khi lại là quyết định đúng đắn nhất từ trước tới giờ.”