Một tuần sau buổi khảo sát, Linh bắt đầu nhận ra những chi tiết bất thường về Phong Lâm. Anh không chỉ thông minh, tinh tế trong công việc mà còn có phong thái, cách xử lý tình huống vượt xa người bình thường.
Một buổi chiều, khi hai người làm việc muộn tại văn phòng, Linh tình cờ nhìn thấy điện thoại của Phong Lâm hiển thị cuộc gọi từ một đối tác nước ngoài quan trọng. Trong lúc Phong Lâm rời bàn để trả lời cuộc gọi, Linh vô tình nghe thấy giọng trầm ấm của anh:
“Dự án cần hoàn tất đúng tiến độ. Giữ bí mật về mọi thứ, không để ai biết thân phận thật.”
Tim Linh đập mạnh. Cô thầm nhủ:
“Phong Lâm… anh ấy không hề bình thường. Anh đang che giấu điều gì đó quan trọng.”
Tối hôm đó, Phong Lâm đứng bên cạnh cô khi Linh đang chuẩn bị rời văn phòng:
“Cô mệt lắm đúng không? Tôi sẽ đưa cô về.”
Linh đỏ mặt, vừa ngượng vừa bối rối:
“Anh… không cần đâu. Em có thể về một mình.”
Phong Lâm nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng:
“Để tôi bảo vệ cô. Đôi khi, không cần lý do, chỉ cần sự quan tâm chân thành.”
Khoảnh khắc đó khiến Linh nghi ngờ và tò mò, nhưng cũng cảm thấy ấm áp và an toàn. Cô nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ đang trở nên phức tạp hơn, tình cảm bắt đầu chen chân vào nơi công việc nghiêm túc.
Trên đường về, Linh không khỏi thầm nghĩ:
“Anh ấy… chắc chắn có điều gì giấu em. Nhưng em cũng không thể phủ nhận rằng trái tim mình đã dành cho anh.”
Phong Lâm, đứng bên cạnh, mỉm cười thầm:
“Cô sẽ dần hiểu tôi… và rồi cô sẽ yêu con người thật của tôi, không phải vì tiền hay quyền lực.”