tổng tài giả nghèo, em thế nào?

Chương 9: Những tình huống dở khóc dở cười khi Phong Lâm giả nghèo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng, Linh và Phong Lâm được giao nhiệm vụ đi khảo sát địa điểm tổ chức sự kiện ngoài trời. Phong Lâm vẫn ăn mặc giản dị, chiếc xe cũ và phong thái bình thường, khiến Linh có chút bối rối và khó chịu trong lòng:

“Anh… sao cứ phải giả nghèo thế này? Mọi người sẽ nghĩ sao?”

Phong Lâm mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch:

“Để cô thấy con người thật của tôi mà không bị áp lực từ danh phận. Cô thấy sao, bình thường đúng không?”

Trong quá trình khảo sát, Phong Lâm gặp phải hàng loạt tình huống dở khóc dở cười:

Chiếc xe cũ của anh bất ngờ chết máy giữa đường, Linh phải đẩy xe cùng anh, tay chạm tay, tim đập nhanh.

Anh vô tình bị vấy bùn lên áo của Linh, cả hai nhìn nhau đỏ mặt, nhưng không ai nói gì, chỉ cười trừ.

Một số nhân viên địa điểm nhận ra sự “bình thường” của Phong Lâm, thì thầm bàn tán, khiến Linh vừa xấu hổ vừa tức cười.

Sau khi mọi thứ ổn định, Linh đứng cạnh Phong Lâm, ánh hoàng hôn chiếu vào, khuôn mặt anh đầy ấm áp và điển trai. Linh thầm nhủ:

“Dù giả nghèo, anh vẫn là anh… nhưng tại sao em lại thấy thích thú và rung động mỗi lần gần anh?”

Phong Lâm nhìn cô, giọng trầm ấm:

“Cô cười thế này rất đẹp. Không cần quan tâm ai khác nghĩ gì, chỉ cần cô vui là đủ.”

Buổi tối về nhà, Linh không khỏi bật cười khi nhớ lại những tình huống vừa qua, cảm giác vừa vui nhộn vừa lãng mạn, khiến trái tim cô ngập tràn cảm xúc khó tả.

Cô tự nhủ:

“Anh ấy thật khác thường. Giả nghèo mà vẫn khiến trái tim em rung động… liệu em có thể giữ được lý trí hay sẽ để cảm xúc dẫn dắt?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×