tổng tài giả nghèo, em thế nào?

Chương 2: Gặp lại định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chỉ vài ngày sau buổi chiều mưa bất ngờ, Linh đang tất bật tại văn phòng thì bất ngờ nhìn thấy Phong Lâm đứng ở góc quán cà phê quen thuộc, đang trao đổi với nhân viên pha chế.

Anh vẫn ăn mặc giản dị, ánh mắt lạnh nhưng có một nụ cười nhẹ khi thấy Linh bước vào. Cô không khỏi bối rối và ngạc nhiên, tim đập nhanh:

“Anh… lại ở đây à?”

Phong Lâm nhún vai, giọng trầm ấm:

“Thành phố này nhỏ thôi, lại gặp nhau. Ngồi chờ cà phê một lát không?”

Linh do dự nhưng vẫn đồng ý, hai người ngồi xuống, trò chuyện thoải mái hơn. Họ kể nhau nghe về công việc, sở thích, những câu chuyện đời thường. Linh nhận ra Phong Lâm không giống những gì cô tưởng tượng về một tổng tài lạnh lùng, mà là một chàng trai tinh tế, hài hước và biết quan tâm.

Trong lúc trò chuyện, Linh vô tình để rơi tập tài liệu quan trọng, Phong Lâm nhanh tay nhặt giúp, ánh mắt nhìn cô chăm chú:

“Cô làm việc cẩn thận vậy mà vẫn lộn xộn chút xíu.”

Linh đỏ mặt, lúng túng cười:

“À… em… cũng chỉ là con người thôi mà.”

Khoảnh khắc ấy khiến Linh cảm thấy một sự gần gũi lạ thường, trong khi Phong Lâm vẫn giấu kín thân phận thật sự của mình. Anh nghĩ thầm:

“Cô ấy sẽ là người đặc biệt. Phải tìm cách để cô cảm nhận tình cảm thật, không phải vì tiền hay quyền lực.”

Buổi chiều trôi qua, hai người chia tay nhưng trong lòng đều cảm nhận được sự rung động khó tả. Linh bước ra khỏi quán, ánh mắt nhìn theo bóng Phong Lâm khuất dần, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò.

Phong Lâm mỉm cười, nhấc điện thoại nhắn tin cho trợ lý:

“Giữ liên lạc với cô ấy, nhưng đừng để lộ thân phận thật.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×