Sau vài tuần làm việc chung, Linh bắt đầu nhận ra rằng Phong Lâm không hoàn toàn giống một nhân viên bình thường. Anh luôn biết cách giải quyết mọi tình huống, dự đoán trước vấn đề và đưa ra quyết định nhanh chóng, khiến đồng nghiệp phải ngưỡng mộ.
Một buổi chiều, khi Linh và Phong Lâm cùng kiểm tra dự án tại văn phòng, cô vô tình nghe được cuộc gọi của anh với trợ lý:
“Giữ mọi thứ bí mật. Linh không được biết tôi là ai thật sự…”
Tim Linh đập nhanh, nhưng cô cố giấu cảm xúc, giả vờ tập trung vào công việc. Cô thầm nhủ:
“Có điều gì đó anh ấy đang che giấu… nhưng em chưa biết anh ấy là tổng tài giàu có.”
Phong Lâm cảm nhận được ánh mắt tò mò của Linh, nhẹ nhàng cười:
“Cô cứ yên tâm, mọi chuyện đều có lý do. Chúng ta chỉ tập trung vào dự án thôi.”
Dù lời nói dịu dàng, Linh vẫn cảm nhận sự bí ẩn trong anh, khiến tim cô vừa tò mò vừa lo lắng.
Trong khi đó, một số đồng nghiệp bắt đầu nghi ngờ thân phận thật sự của Phong Lâm, và cố tình dò hỏi. Linh nhận thấy áp lực ngày càng lớn, nhưng cũng thấy rằng Phong Lâm luôn bảo vệ cô, khiến cô vừa cảm động vừa bối rối.
Buổi tối, Linh đứng trên ban công nhìn ánh đèn lung linh, thầm nhủ:
“Anh ấy giấu điều gì… nhưng em muốn tìm hiểu, muốn ở bên anh, dù mọi chuyện có phức tạp thế nào.”
Phong Lâm đứng bên cạnh, nắm tay cô, giọng trầm ấm:
“Không cần lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ cô, dù có chuyện gì xảy ra, tôi luôn bên cô.”