Cơn mưa mùa hè bất ngờ ào xuống, trút nước ào ạt trên con phố vắng. Trình Diệp đang tất bật chạy từ cửa hàng tiện lợi về nhà sau một ngày làm việc dài, mái tóc đen mướt dính nước, quần áo ướt sũng. Cô khẽ run rẩy, ôm chặt chiếc túi xách, vừa đi vừa loay hoay kéo chiếc áo khoác mỏng che chắn.
“Trời ơi, mưa thế này mà không mang ô…”, Trình Diệp lẩm bẩm, mắt liếc nhìn bầu trời xám xịt, thở dài bất lực.
Đường vắng, bóng người qua lại thưa thớt. Một chiếc xe hơi đen bóng lướt qua bên đường, hắt lên bùn đất bắn vào gót giày cô. Trình Diệp giậm chân, cố gắng tránh vũng nước, nhưng chính lúc đó, một viên gạch ẩm trơn trượt dưới chân, khiến cô ngã nhào.
“Á…!” tiếng hét thất thanh vang lên trong mưa, hòa cùng tiếng mưa rào rào. Cô cảm giác mình như bay lên rồi rơi xuống mặt đường, bùn đất bắn lên khắp người. Cảm giác đau nhói lan tỏa khắp vai, tay và đầu gối. Trình Diệp cố gắng ngồi dậy, nhưng chân như tê liệt, người run lên bần bật.
“Ôi không, mình ngã thật rồi…” cô tự nhủ, vừa cố gắng lau bùn, vừa loay hoay tìm điện thoại gọi taxi về nhà. Nhưng giữa cơn mưa tầm tã, điện thoại trong túi cũng đã ướt sũng, màn hình mờ nhòe, gần như không thể bấm được.
Vừa lúc đó, một tiếng động mạnh từ phía sau, một bóng người nhanh nhẹn xuất hiện.
“Cô ổn chứ?” giọng trầm ấm vang lên, dứt khoát nhưng không thiếu quan tâm. Trình Diệp ngẩng đầu lên, mắt loang loáng nước mưa, và nhìn thấy một người đàn ông cao ráo, mặc áo vest đen ướt mưa nhưng vẫn chỉnh tề, đứng cạnh cô. Anh cúi người, tay đưa ra kéo cô lên.
“Đừng lo, tôi giúp cô.”
Trình Diệp bất ngờ đến mức bật ra một câu: “C-cảm ơn…?” Cô cố gắng đứng lên, nhưng chân còn run rẩy, người hơi nghiêng, bám chặt vào tay anh.
Người đàn ông nở một nụ cười nhạt, nhưng trong đôi mắt tối màu lại ánh lên sự quan tâm kín đáo. Anh nhanh chóng kiểm tra xem cô có bị thương chỗ nào không. Chỉ bằng một ánh nhìn, anh dường như đã biết cô đang sợ hãi và ướt lạnh đến mức nào.
“Có đau chỗ nào không? Vai, đầu gối?” Anh hỏi, giọng đều đặn, trầm ấm nhưng không hề áp lực.
“Không… không sao, chỉ… hơi đau thôi.” Trình Diệp lí nhí trả lời, vừa cố gượng cười vừa cúi mặt. Nhưng bùn đất trên quần áo khiến cô cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Người đàn ông không nói thêm gì, nhẹ nhàng nâng cô qua vai, di chuyển đến một mái hiên gần đó để tránh mưa. Mái hiên cũ kỹ của một tiệm cà phê nhỏ không quá lớn, nhưng đủ che mưa. Trình Diệp vừa được đặt xuống ghế, vừa cảm thấy ấm áp hơn.
“Cô tên gì?” Anh hỏi, giọng vẫn trầm nhưng pha chút tò mò.
“Trình… Trình Diệp.” Cô trả lời, vẫn hơi run và bất ngờ với sự xuất hiện đúng lúc này của anh.
“Lục Hạo.” Anh đáp, ngắn gọn, nhưng ánh mắt dõi theo cô đầy quan sát. Trình Diệp khẽ nhíu mày, cảm giác tên này nghe rất… quen tai, nhưng cô chắc chắn chưa từng gặp người này bao giờ.
Mưa ngoài hiên vẫn rơi dầm dề, từng giọt rơi lộp độp trên mái hiên, tạo nên âm thanh vừa tĩnh lặng vừa hỗn loạn. Trình Diệp ngồi co ro, bỗng cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa khi Lục Hạo nhẹ nhàng tháo khăn tay từ áo vest, lau khô nước mưa trên mặt cô. Hành động tuy ngắn, nhưng lại khiến tim cô đập nhanh lạ thường.
“Cảm ơn anh…” cô nói, giọng nhỏ nhẹ.
“Không sao. Cô nên thay quần áo ướt, nếu không sẽ cảm lạnh.” Lục Hạo nghiêm túc nói, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên một chút dịu dàng.
Trình Diệp ngẩng nhìn anh, cảm giác tim đập loạn nhịp. Có điều gì đó từ ánh mắt và cử chỉ của anh khiến cô cảm thấy vừa lạ lẫm vừa an toàn, như thể lần đầu gặp nhưng lại không muốn rời xa.
“Anh… anh có thể… chỉ dẫn tôi đến gần chỗ taxi được không?” Trình Diệp e thẹn hỏi, vừa nhìn mưa rơi ngoài kia.
Lục Hạo gật đầu. Anh chìa tay ra, không quá ép buộc nhưng chắc chắn. Trình Diệp nắm lấy tay anh, cảm giác ấm áp lan tỏa từ cổ tay lên đến vai. Anh đưa cô ra ngoài đường, che chắn bằng áo khoác rộng của mình. Người đàn ông đứng vững giữa mưa, từng bước dẫn cô đi, vừa nhanh vừa cẩn thận để không bị trượt.
Một chiếc taxi cuối cùng cũng xuất hiện, dừng ngay cạnh họ. Lục Hạo mở cửa cho Trình Diệp lên xe, đảm bảo cô ổn định trước khi đóng cửa lại.
“Cảm ơn anh…” Trình Diệp lặp lại, lần này giọng trầm hơn, mang chút ngượng ngùng.
“Chỉ cần lần sau cô mang ô.” Anh đáp, đôi mắt sắc lạnh trở lại, nhưng giọng nói vẫn giữ sự ấm áp khó tả.
Taxi lăn bánh, mưa vẫn rơi nặng hạt trên thành phố. Trình Diệp nhìn ra cửa sổ, hình bóng Lục Hạo dần khuất sau mưa. Tim cô đập mạnh, cảm giác vừa sợ vừa tò mò, như vừa gặp một người đàn ông mà cả đời này sẽ không thể quên.
Trình Diệp tự nhủ: “Người đàn ông đó… sao mà vừa lạnh lùng vừa ấm áp đến vậy?”
Cơn mưa rơi, nhưng trong lòng cô, một cơn mưa cảm xúc khác vừa bắt đầu — vừa bất ngờ, vừa mãnh liệt, và chắc chắn sẽ thay đổi cả cuộc đời cô từ hôm nay.
Lần gặp đầu tiên ấy, trong cơn mưa tầm tã, Trình Diệp chưa hề biết rằng mình sắp bước vào một thế giới khác — thế giới của tổng tài Lục Hạo, nơi ngọt ngào, sủng yêu xen lẫn những thử thách đầy bất ngờ.
Và đó là khởi đầu cho một mối tình ngọt ngào, đầy sủng mà cô không thể nào quên.