tổng tài hào môn: yêu ngọt như mật

Chương 2: Hợp đồng bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, trời vẫn còn âm u, những vệt mưa lác đác rơi trên mặt đường, nhưng Trình Diệp lại có một cảm giác khác hẳn. Cô đứng trước tòa nhà cao chọc trời, nơi Lục Hạo – người đàn ông mà cô vừa gặp trong cơn mưa tầm tã – đang điều hành cả một tập đoàn danh tiếng.

Trái tim cô vẫn còn loạn nhịp khi nhớ lại ánh mắt trầm ấm ấy, giọng nói trầm nhưng dịu dàng. Nhưng giờ đây, trước mặt cô là một cánh cửa kính lớn, một biển người hối hả, và cô – một nhân viên mới, bình thường đến mức có phần mờ nhạt – chuẩn bị bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Trình Diệp cẩn thận chỉnh lại áo sơ mi, kiểm tra túi xách lần cuối, rồi hít sâu một hơi để lấy can đảm. “Cố lên, Trình Diệp, công việc này là bước đệm quan trọng. Dù anh ta lạnh lùng thế nào… cũng phải bình tĩnh.” Cô tự nhủ.

Khi bước vào sảnh lớn, ánh mắt của mọi người dường như tập trung vào cô trong chốc lát, nhưng Trình Diệp không để ý. Cô chỉ biết mình cần tìm đến phòng nhân sự để hoàn tất giấy tờ nhận việc. Phòng nhân sự nằm ở tầng ba, trong khi thang máy lấp lánh như một cột sáng giữa không gian rộng lớn.

“Xin chào, tôi là Trình Diệp, hôm nay nhận việc…” cô nói với cô nhân viên lễ tân, giọng vừa lo lắng vừa háo hức.

“À, chị Diệp, phòng nhân sự đang chờ chị ở tầng ba. Đi thang máy bên trái nhé.” Cô lễ tân mỉm cười, hướng dẫn.

Thang máy mở ra, Trình Diệp bước vào, vẫn giữ nhịp thở đều. Nhưng chưa kịp ổn định, cánh cửa phòng nhân sự đã mở ra và một người đàn ông xuất hiện giữa cửa, ánh mắt sắc lạnh, dáng vẻ tự tin, quần áo chỉnh tề đến từng chi tiết.

Trình Diệp giật mình. Thì ra, người đàn ông ấy… chính là Lục Hạo.

“Chào cô, tôi là Lục Hạo.” Anh bước đến, dáng đi uy nghiêm, nhưng ánh mắt lại liếc qua Trình Diệp như muốn kiểm tra cô từ đầu đến chân.

Trình Diệp bối rối, cố gượng cười: “Chào… anh.”

Cô không ngờ rằng lần gặp định mệnh trong mưa lại đưa cô vào công ty của chính người đàn ông ấy. Cảm giác tim cô đập nhanh, vừa hồi hộp vừa e dè.

“Cô sẽ làm vị trí trợ lý dự án đặc biệt. Đây là hợp đồng, vui lòng đọc kỹ và ký vào đây.” Lục Hạo đưa cho cô một tập hồ sơ dày cộp, từng trang đều được in rõ ràng.

Trình Diệp cầm hồ sơ, tay hơi run. “D-dạ…” cô lí nhí.

Anh không nói thêm, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ký tên, ánh mắt vẫn như soi thấu mọi suy nghĩ.

Sau khi ký xong, Lục Hạo gập hồ sơ lại, đặt trên bàn, rồi nhấn mạnh:

“Cô sẽ làm việc trực tiếp với tôi. Mọi nhiệm vụ, tôi sẽ giao trực tiếp. Công việc không hề đơn giản, nhưng nếu hoàn thành tốt, cô sẽ được ưu tiên đặc biệt.”

Trình Diệp hơi sững người. Làm việc trực tiếp với tổng tài… nghe thật áp lực. Nhưng sâu trong lòng, cô lại cảm thấy một chút hồi hộp lẫn tò mò.

“Dạ, tôi sẽ cố gắng.” Cô trả lời, giọng có phần run rẩy nhưng quyết tâm.

Lục Hạo gật đầu, ánh mắt không thay đổi, vẫn sắc lạnh như băng:

“Bắt đầu từ hôm nay. 8 giờ sáng, tôi muốn cô có mặt tại phòng họp. Không được trễ.”

Trình Diệp khẽ gật, nhưng khi quay đi, chân cô gần như muốn mềm nhũn. Cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng tràn ngập cơ thể.

Vừa ra khỏi phòng, Trình Diệp ngồi xuống ghế, hít một hơi dài để ổn định cảm xúc. Cô tự nhủ: “Mình không thể run nữa. Đây là cơ hội lớn, không thể bỏ lỡ. Và… anh ấy… sao mà vừa lạnh lùng vừa khiến tim mình loạn nhịp vậy?”

Chiều hôm đó, Trình Diệp nhận được thông báo về dự án đầu tiên – một sự kiện quảng bá quan trọng của tập đoàn. Cô phải chuẩn bị toàn bộ kế hoạch từ A đến Z, liên hệ nhà cung cấp, lên kịch bản chi tiết, và đặc biệt là… báo cáo trực tiếp cho Lục Hạo.

Cô ngồi trước máy tính, ánh mắt dán vào các số liệu, bảng kế hoạch, cảm giác đầu óc quay cuồng. Nhưng đồng thời, cô cũng thấy tim mình nhảy loạn nhịp khi nghĩ đến việc Lục Hạo sẽ xem báo cáo của cô. Cảm giác vừa áp lực vừa phấn khích, khó diễn tả.

Chiều muộn, Trình Diệp rời văn phòng, lòng còn bận bịu suy nghĩ về dự án. Bỗng dưng, điện thoại rung lên, là một tin nhắn từ số máy lạ:

“Ngày mai 8 giờ, phòng họp, trực tiếp báo cáo. Chuẩn bị kỹ. – Lục Hạo.”

Cô nhíu mày, vừa lo vừa bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cô nhận tin nhắn trực tiếp từ sếp. Cảm giác vừa sợ vừa… vui, khó nói.

Tối đó, Trình Diệp nằm trên giường, ánh đèn vàng dịu chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn rạng rỡ. Cô nghĩ về Lục Hạo – người đàn ông xuất hiện trong mưa hôm qua, người sẽ trở thành sếp trực tiếp của cô. Tim cô vừa hồi hộp, vừa lạc nhịp, không thể ngừng nghĩ về ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa điều gì đó khó đoán.

Cô tự nhủ: “Ngày mai… mình phải thật bình tĩnh. Không được để anh ấy thấy mình run rẩy hay thiếu chuyên nghiệp. Mình phải chứng tỏ giá trị của bản thân. Và… nếu được, sẽ khiến anh ấy nhìn mình bằng ánh mắt khác.”

Sáng hôm sau, Trình Diệp có mặt tại phòng họp, sớm hơn 15 phút. Căn phòng rộng, trần cao, ánh sáng tự nhiên chan hòa, các nhân viên khác đã có mặt, tất cả đều nhìn cô với ánh mắt tò mò – một cô gái mới, bước vào thế giới quyền lực của Lục Hạo.

Chưa đầy 5 phút, Lục Hạo bước vào. Anh vẫn vest đen, bước đi uy nghi, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả mọi người. Khi nhìn Trình Diệp, ánh mắt anh dừng lại trong giây lát, rồi lại trở nên điềm tĩnh.

“Bắt đầu đi,” anh nói, giọng trầm, không hề ngọt ngào như trong cơn mưa hôm trước.

Trình Diệp hít một hơi dài, đứng thẳng người, ánh mắt kiên định:

“Vâng, tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Lục Hạo liếc qua cô, ánh mắt sắc bén nhưng không khó chịu. Cảm giác… như thể anh đang đánh giá từng chi tiết, nhưng đồng thời cũng công nhận nỗ lực của cô. Trái tim Trình Diệp đập mạnh, vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Những phút đầu của buổi họp, Trình Diệp giới thiệu dự án một cách mạch lạc, chi tiết. Lục Hạo không nói gì, chỉ im lặng quan sát. Nhưng khi cô nêu ra những phương án sáng tạo, anh bất ngờ gật đầu nhẹ, một cử chỉ hiếm hoi mà không phải nhân viên nào cũng được chứng kiến.

Trái tim Trình Diệp nhảy lên, một cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô hiểu, mặc dù Lục Hạo lạnh lùng, nhưng anh cũng đánh giá cao sự nỗ lực và tài năng.

Cuộc họp kết thúc, Lục Hạo đứng lên, đi về phía cô. “Tốt. Cô có tiềm năng. Nhưng nhớ, lần sau không được để sai sót. Công việc này đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối.”

“Vâng, tôi hiểu,” Trình Diệp trả lời, vừa tự hào vừa lo lắng.

Anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén:

“Và… hôm nay, cô mặc đồ này… hợp với tôi hơn cô nghĩ.”

Trình Diệp đỏ mặt, không biết nên cười hay xấu hổ. Đó là câu nói ngắn, nhưng khiến trái tim cô nhảy loạn nhịp.

Ngày đầu tiên kết thúc, Trình Diệp ra về, lòng đầy cảm xúc hỗn độn. Cô vừa biết sợ, vừa thấy hứng thú, vừa thấy một niềm vui lạ kỳ – rằng mình có thể đứng cạnh một người đàn ông quyền lực nhưng cũng… khiến cô rung động.

Cô tự nhủ: “Làm việc với Lục Hạo… sẽ không dễ dàng. Nhưng… mình sẽ làm được. Và… sẽ không để trái tim mình lạc nhịp trước anh ấy quá nhiều.”

Nhưng Trình Diệp không biết, lần gặp trong mưa và buổi họp đầu tiên chỉ là khởi đầu. Một hợp đồng bất ngờ đã mở ra, kéo cô vào một thế giới mà ở đó, tình yêu, sủng và ngọt ngào sẽ hòa quyện cùng áp lực, thử thách, và những bí mật chưa được hé lộ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×