tổng tài hào môn: yêu ngọt như mật

Chương 9: Bữa tối bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, văn phòng dần yên tĩnh. Trình Diệp vẫn miệt mài hoàn thành nốt những báo cáo cuối cùng, nhưng tâm trí cô không thể tập trung hoàn toàn. Cô vừa trải qua những khoảnh khắc ghen tuông vô hình từ Lục Hạo – ánh mắt sắc bén, cử chỉ tinh tế khiến cô vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Đúng lúc cô chuẩn bị ra về, điện thoại trên bàn rung lên. Cô cầm lên, thấy tên hiển thị: Lục Hạo. Cô hơi ngạc nhiên, nhấn nhận cuộc gọi.

“Trình Diệp, tối nay cô có rảnh không?” Giọng anh trầm, đều đặn.

Cô đỏ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ… dạ, tôi rảnh ạ. Anh có việc gì sao?”

Anh im lặng một chút, rồi nói:

“Đi ăn tối. Riêng… chỉ có chúng ta.”

Trái tim cô đập loạn nhịp. Một bữa tối riêng cùng Lục Hạo – tổng tài lạnh lùng, người luôn để lại cảm giác xa cách – khiến cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cô gật đầu:

“Vâng… tôi đồng ý.”

Tối hôm đó, Trình Diệp chọn một bộ váy nhẹ nhàng, thanh lịch nhưng không quá cầu kỳ. Mái tóc dài được uốn lọn nhẹ, gương mặt trang điểm tinh tế. Khi cô bước ra, Lục Hạo đã đứng ngoài sảnh chờ sẵn, vest đen phẳng phiu, ánh mắt sắc lạnh nhưng ánh lên vẻ quan tâm.

“Đi thôi.” Anh nói, giọng trầm mà dứt khoát.

Cô gật đầu, cảm giác tim mình nhói lên. Cô không khỏi thầm nghĩ: “Một bữa tối riêng… chắc chắn là cơ hội để hiểu anh hơn… và cũng để anh thể hiện sự quan tâm rõ ràng.”

Xe chạy giữa đường phố đầy ánh đèn vàng, không gian yên tĩnh, chỉ có hai người. Trình Diệp cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Mỗi lần anh liếc nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng đầy dịu dàng khiến tim cô nhói lên, không thể rời mắt khỏi anh.

Nhà hàng mà Lục Hạo chọn là một không gian ấm cúng, ánh sáng vàng dịu chiếu xuống bàn. Nhạc nền nhẹ nhàng, mùi hương thức ăn lan tỏa, tạo cảm giác thoải mái. Anh kéo ghế, mời cô ngồi, nhưng vẫn đứng cạnh cô một lúc, dường như để quan sát và bảo vệ cô.

“Anh chọn nơi này vì nó yên tĩnh. Chúng ta có thể nói chuyện thoải mái.” Anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp.

Trình Diệp gật đầu, mắt lấp lánh cảm xúc: “Dạ… em cảm ơn anh đã quan tâm.”

Bữa tối bắt đầu với những món ăn tinh tế. Cô và anh trò chuyện về dự án vừa hoàn thành, về các kế hoạch tương lai, nhưng dần dần, câu chuyện chuyển sang những chủ đề cá nhân – sở thích, thói quen, những kỷ niệm nhỏ.

Cô phát hiện ra một khía cạnh khác của Lục Hạo: không chỉ lạnh lùng, nghiêm nghị trong công việc, anh cũng biết cười, biết pha trò nhẹ nhàng, khiến không khí bữa tối trở nên ấm áp và gần gũi.

Khi món tráng miệng được mang ra, ánh mắt anh lướt qua cô. Anh khẽ nghiêng người, giọng trầm:

“Trình Diệp, tôi muốn cô biết… tôi luôn quan tâm đến cô, không chỉ trong công việc.”

Trái tim cô nhói lên. Lời nói ấy không quá ồn ào, nhưng đủ khiến cô cảm nhận được sự chân thành và tình cảm anh dành cho mình. Cô cúi đầu, giọng run:

“Em… em cũng rất trân trọng sự quan tâm của anh…”

Anh nghiêm nghị nhưng ánh mắt mềm mại:

“Không chỉ trân trọng… tôi muốn cô cảm nhận rõ ràng rằng, cô đặc biệt.”

Khoảnh khắc ấy, Trình Diệp cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Anh vừa nghiêm túc, vừa sủng ngầm, khiến cô vừa hạnh phúc vừa lo lắng.

Sau bữa tối, Lục Hạo đưa cô ra ngoài. Đêm thành phố tĩnh lặng, ánh đèn vàng chiếu xuống hai người, tạo cảm giác lãng mạn hiếm thấy. Anh bước gần, ánh mắt dừng lại trên cô:

“Điều tôi muốn nói hôm nay… là tôi không chỉ quan tâm cô trong công việc. Tôi… muốn ở bên cô, bảo vệ cô, và… mang lại hạnh phúc cho cô.”

Trái tim cô nhói lên, không nói nên lời. Cô chỉ biết ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh:

“Em… em cũng muốn vậy…”

Anh gật nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén, bước gần hơn. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng tim hai người hòa nhịp. Anh đưa tay, che lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng:

“Đêm nay… tôi muốn cô biết, cô không còn đơn độc. Tôi sẽ luôn ở bên, bảo vệ và quan tâm cô.”

Cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, tim nhói lên vì hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên, Lục Hạo thể hiện tình cảm một cách rõ ràng, không còn giấu giếm, không còn khoảng cách.

Trên đường về, họ im lặng, nhưng không gian đầy ấm áp. Cô dựa vào ghế xe, nhớ lại từng khoảnh khắc trong bữa tối – từ ánh mắt dịu dàng, cử chỉ tinh tế, đến lời nói chân thành của anh. Trái tim cô rung động mạnh mẽ, nhận ra rằng Lục Hạo không chỉ là sếp – mà còn là người đàn ông cô dành trọn niềm tin và tình cảm.

Về đến nhà, Trình Diệp đứng bên cửa sổ, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ. Cô nhắm mắt, thầm nghĩ: “Tối nay… là bước tiến quan trọng. Anh đã cho em thấy sự quan tâm và sủng ngọt rõ ràng. Tình cảm này… đang dần thăng hoa.”

Cô biết rằng từ nay, mối quan hệ giữa cô và Lục Hạo không chỉ là công việc, mà còn là những khoảnh khắc ngọt ngào, ấm áp và tràn đầy sủng ngầm – một khởi đầu tuyệt vời cho những ngày tháng lãng mạn phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×