tổng tài hào môn: yêu ngọt như mật

Chương 8: Sự ghen tuông vô hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tám sau khi dự án lớn hoàn thành, văn phòng tập đoàn vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Trình Diệp bước vào phòng làm việc, tinh thần hứng khởi vì dự án vừa xong được đánh giá cao, nhưng không khỏi cảm thấy một chút áp lực mới: Lục Hạo hôm nay có vẻ… khác thường.

Buổi sáng, anh bước vào phòng với dáng đi uy nghiêm, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng Trình Diệp cảm nhận được một sự chú ý khác lạ – dường như anh quan sát cô nhiều hơn bình thường, nhưng cũng có chút dè chừng. Cô tự nhủ: “Có lẽ mình đang tưởng tượng… hay anh ấy thật sự để ý?”

Trong lúc cô chuẩn bị tài liệu, một đồng nghiệp nam – người mới gia nhập phòng – tiến lại gần, trò chuyện về dự án cũ:

“Trình Diệp, hôm qua bạn làm slide rất chi tiết. Mình có vài ý tưởng cải thiện, bạn có muốn xem thử không?” Anh ta nói, ánh mắt nhìn cô đầy thiện chí.

Trình Diệp mỉm cười, nghiêm túc xem xét: “Ừ, để mình xem thử.” Cô cúi xuống bàn, trao đổi nhanh về cách tối ưu slide. Cô hoàn toàn tập trung vào công việc, không hề nghĩ rằng ánh mắt nào đó đang theo dõi.

Một giây, hai giây… Trình Diệp cảm nhận được cái nhìn lạ lùng. Khi ngẩng lên, cô thấy Lục Hạo đứng cách đó không xa, ánh mắt sắc bén như dao cắt, nhìn cô và đồng nghiệp nam với vẻ… hơi khác lạ. Không hẳn là tức giận, nhưng trong đôi mắt anh, một thứ cảm xúc khó nhận ra – cô tự miêu tả là ghen tuông vô hình.

Cô hơi ngạc nhiên, trái tim đập nhanh. Anh ấy… ghen? Nhưng Lục Hạo vốn lạnh lùng, sao lại có cảm xúc đó? Cô rùng mình, vừa bối rối vừa tò mò.

Cả buổi sáng trôi qua, Trình Diệp cảm nhận ánh mắt Lục Hạo luôn dõi theo mình. Khi cô trao đổi công việc với các đồng nghiệp khác, anh khẽ nhíu mày, ánh mắt vô tình thể hiện sự khó chịu nhẹ – một cảm xúc mà cô chưa từng thấy nơi anh.

Đến giờ ăn trưa, Trình Diệp đang ngồi cùng một nhóm nhân viên, trò chuyện vui vẻ. Lục Hạo xuất hiện gần cổng, đứng quan sát một lúc trước khi đi qua. Cô nhìn thấy rõ thái độ anh: hơi nghiêm nghị, mắt thoáng gắt gỏng, nhưng vẫn giữ khoảng cách.

Khi anh bước gần, Trình Diệp ngẩng đầu, đỏ mặt:

“Anh… dạo này dường như để ý tôi nhiều hơn.”

Lục Hạo đứng nghiêm, ánh mắt sắc bén nhưng giọng nói trầm:

“Tôi để ý không có gì lạ. Cô là nhân viên quan trọng trong dự án. Nhưng… tôi không thích khi cô quá thân mật với người khác.”

Trình Diệp ngạc nhiên: “Anh… ghen sao?”

Anh nhíu mày, không trả lời trực tiếp, chỉ nghiêm nghị:

“Không phải ghen. Chỉ là… tôi không muốn ai ảnh hưởng đến công việc của cô và sự tập trung của cô.”

Cô cười khẽ, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc: “Vậy là anh thực sự quan tâm… nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.”

Chiều hôm đó, dự án tiếp tục được bàn luận. Trình Diệp phải hợp tác với nhiều phòng ban, bao gồm đồng nghiệp nam mà cô gặp sáng nay. Cô chăm chú công việc, nhưng luôn cảm nhận ánh mắt Lục Hạo dõi theo từng cử chỉ. Khi cô trao đổi với đồng nghiệp, anh khẽ nhíu mày, bàn tay nắm chặt thành fist nhẹ trên bàn.

Một lúc, Trình Diệp đi lấy tài liệu từ phòng lưu trữ. Khi quay lại, cô thấy Lục Hạo đứng gần cửa, ánh mắt nhìn cô, vẻ mặt không giấu nổi sự lo lắng pha chút ghen tuông. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, nhưng chính sự hiện diện của anh khiến Trình Diệp vừa cảm thấy an toàn vừa… rung động.

Khi cô đi qua, anh bước theo, kéo nhẹ áo khoác cô đang khoác lỏng:

“Cẩn thận bước chân. Tôi không muốn xảy ra chuyện.”

Cô đỏ mặt, cúi gập người: “Vâng… cảm ơn anh.”

Anh không nói gì thêm, chỉ đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyền lực.

Đêm đến, văn phòng chỉ còn lại vài người. Trình Diệp ngồi kiểm tra số liệu, mắt mỏi nhức. Lục Hạo bước đến, đặt một tách trà nóng lên bàn cô, giọng trầm nhưng dịu dàng:

“Uống đi. Cô làm việc quá lâu, không tốt cho sức khỏe.”

Trình Diệp cảm động, nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh… quan tâm đến tôi quá.”

Anh nghiêm nghị, nhưng ánh mắt mềm mại:

“Chỉ là quan tâm công việc… nhưng cũng vì không muốn cô mệt mỏi vì ai khác.”

Cô nhìn anh, trái tim nhói lên. Sự ghen tuông tinh tế, vô hình nhưng rõ rệt, khiến cô vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Cô nhận ra rằng Lục Hạo không chỉ quan tâm cô, mà còn… coi cô là người đặc biệt, vượt xa mối quan hệ sếp – nhân viên.

Ngày hôm sau, Trình Diệp cố gắng tập trung vào công việc, nhưng những khoảnh khắc Lục Hạo thể hiện ghen tuông vẫn khiến cô xao xuyến. Anh không hề nói thẳng ra, nhưng những cử chỉ nhỏ, ánh mắt sắc bén khi thấy cô gần gũi đồng nghiệp khác, đủ để cô cảm nhận được tình cảm tiềm ẩn.

Buổi chiều, khi cô chuẩn bị ra về, Lục Hạo bước đến, ánh mắt nhìn cô lâu hơn bình thường:

“Tôi muốn cô biết… tôi không thích ai làm phiền cô, hay khiến cô phân tâm. Hãy tập trung, và… đừng để cảm xúc lấn át công việc.”

Trình Diệp đỏ mặt, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc. Cô nhận ra rằng Lục Hạo đang thể hiện một cảm xúc mà anh vốn hiếm khi để lộ – sự ghen tuông vô hình nhưng tinh tế, xen lẫn sự quan tâm và sủng ngầm.

Trên đường về, cô suy nghĩ về những khoảnh khắc vừa qua. Từ ánh mắt lén lút, những hành động nhỏ nhưng có ý nghĩa, cô nhận ra rằng Lục Hạo không chỉ là tổng tài lạnh lùng mà còn là người đàn ông để tâm đến cô theo cách đặc biệt.

Khi về đến nhà, Trình Diệp đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố rực sáng. Cô tự nhủ: “Anh ấy ghen… nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Sự quan tâm ấy khiến trái tim mình vừa rung động vừa hạnh phúc… Phải chăng, từ đây, cảm xúc của anh và mình sẽ dần thăng hoa?”

Đêm ấy, Trình Diệp không ngủ sớm, nhấp một ngụm trà nóng, nhớ lại từng khoảnh khắc anh dõi theo, ánh mắt sắc bén, cử chỉ tinh tế, sự ghen tuông vô hình nhưng rõ ràng. Cô nhận ra một điều: tình cảm giữa hai người đang âm thầm nảy nở, vừa ngọt ngào, vừa hồi hộp, và chắc chắn sẽ dẫn đến những khoảnh khắc sủng ngọt mạnh mẽ hơn trong tương lai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×