Lâm Tiểu Duyên đứng giữa sảnh hội nghị sang trọng của khách sạn 5 sao, cảm giác hơi choáng ngợp. Đây là lần đầu cô tham dự một sự kiện kinh doanh lớn như thế này, nơi những tập đoàn hàng đầu trong ngành tụ hội để trao đổi cơ hội hợp tác. Ánh đèn chùm lấp lánh trên trần khiến không gian càng trở nên tráng lệ, nhưng đồng thời cũng làm cô cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa biển người tất bật.
Cô cầm trong tay tờ chương trình sự kiện, mắt lướt qua các tên tuổi mà cô chỉ nghe danh qua báo chí: Hạ Thị, Vạn Tín, Ngọc Minh… Những cái tên này đều gắn liền với quyền lực, giàu có và sự lạnh lùng nổi tiếng. Tiểu Duyên tự nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh, nhưng tim cô vẫn đập nhanh.
“Chị Duyên, đây là lần đầu chị tham dự hội nghị cấp cao như thế này phải không?” Một đồng nghiệp thân thiện lên tiếng, khiến cô hơi bừng tỉnh.
“Ừ… đúng vậy, nhưng em hơi lo lắng một chút,” Duyên mỉm cười, cố giữ vẻ tự tin. Cô biết trong kinh doanh, sự bình tĩnh và chuyên nghiệp là điều quan trọng nhất, dù trái tim có loạn nhịp.
Sự kiện đang diễn ra sôi nổi, các lãnh đạo lần lượt phát biểu, trao đổi danh thiếp và chụp ảnh. Duyên vừa đi vừa quan sát, không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để học hỏi và kết nối. Bất chợt, từ góc nhìn phía xa, cô thấy một người đàn ông đứng một mình gần quầy đón khách. Anh mặc vest đen lịch lãm, dáng người cao, ánh mắt sắc bén nhưng kiêu hãnh, tỏa ra khí chất tựa như vua sơn lâm.
“Đó… Hạ Lạc,” Duyên lẩm bẩm trong đầu. Cái tên này cô đã nghe rất nhiều lần, mỗi lần nhắc đến là những lời “lạnh lùng, khó gần, quyền lực tuyệt đối” xuất hiện.
Duyên không dám tiến gần, nhưng cơ hội bất ngờ đến khi anh bước ra phía sảnh chính để xem qua các gian hàng. Một va chạm nhỏ xảy ra:
“Xin lỗi, tôi không để ý…” Duyên vội lùi lại, lòng thắt lại khi nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng quan sát cô một cách tỉ mỉ. “Không sao. Nhưng lần sau, chú ý một chút.” Giọng nói trầm ấm, nhưng mang theo một chút sắc lạnh khiến Duyên rùng mình.
Cô ngẩng đầu lên, mắt chạm vào đôi mắt đen thẳm ấy. Bất giác, cô nhận ra mình không thể nhìn đi chỗ khác được. “Vâng… tôi sẽ chú ý,” cô đáp, giọng hơi run, cố giấu cảm giác tim đập nhanh.
Hạ Lạc nhíu mày, khó chịu vì sự vụng về này. Nhưng càng nhìn, anh lại càng ấn tượng bởi nét mặt thẳng thắn, không chút e dè trong ánh mắt cô. Không giống những người phụ nữ khác, chỉ biết cúi đầu, mỉm cười trước anh, Tiểu Duyên nhìn thẳng vào anh mà không một chút ngại ngùng.
“Cô là…” anh bắt đầu, giọng trầm nhưng hơi nghiêng sang tò mò.
“Lâm Tiểu Duyên,” cô trả lời, hơi ngập ngừng nhưng dứt khoát. “Tôi đến đây để học hỏi và tìm cơ hội hợp tác cho công ty của mình.”
Hạ Lạc hơi nhướn mày, ánh mắt như đang soi xét toàn bộ con người cô. “Học hỏi… và hợp tác?” Anh lặp lại, giọng điệu mang một chút trêu chọc. “Cô dám nói trực tiếp như vậy ngay trước mặt tôi sao?”
Duyên hít sâu, không hề nao núng. “Vâng, tôi tin rằng sự thẳng thắn và chuyên nghiệp là cách tốt nhất để hợp tác. Nếu anh không đồng ý, tôi sẵn sàng lắng nghe ý kiến.”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài. Hạ Lạc đứng đó, nhìn thẳng vào Duyên, không nói lời nào nhưng trong mắt lóe lên một tia ấn tượng. Anh không quen nghe ai dám nói thẳng với mình như thế. Thường thì mọi người đều khúm núm, nịnh nọt để lấy lòng anh, nhưng Tiểu Duyên… cô khác.
Một nhân viên tiến đến, nhắc nhở về lịch trình. Hạ Lạc nhẹ nhàng gật đầu, quay đi, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Duyên. Cô đứng đó, cảm giác vừa sợ vừa hồi hộp, tự hỏi liệu người đàn ông này có phải là… định mệnh của mình?
Suốt buổi sự kiện, Duyên cố gắng tập trung vào các bài phát biểu, nhưng hình ảnh Hạ Lạc cứ lởn vởn trong tâm trí cô. Anh không giống những tổng tài mà cô từng nghe qua báo chí: lạnh lùng, xa cách và khó gần. Anh có một thứ gì đó khiến người ta vừa sợ vừa muốn khám phá.
Khi sự kiện kết thúc, Duyên đi ra khu vực tiếp khách, nơi các CEO, tổng giám đốc đang trò chuyện và ký kết hợp tác. Cô không ngờ Hạ Lạc lại đứng đó, nhìn chằm chằm vào một bản hợp đồng trên bàn.
“Tiểu Duyên,” giọng anh vang lên, nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến cô giật mình.
Cô quay lại, hơi ngượng ngùng. “Dạ… anh Hạ.”
Anh tiến gần, nghiêng đầu quan sát cô một lần nữa. “Tôi muốn xem cô có dám tham gia một dự án quan trọng của tập đoàn chúng tôi hay không.”
Duyên sững người. Một cơ hội bất ngờ. “Dạ… tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu được chọn.”
Hạ Lạc gật đầu, ánh mắt sắc bén nhưng có chút gì đó mềm mại lạ thường. “Tốt. Tôi không cần lời hứa suông. Tôi cần kết quả.”
Cô cười nhẹ, dù lòng còn run. “Tôi sẽ chứng minh năng lực của mình.”
Trên đường về, Duyên không thể ngừng nghĩ về Hạ Lạc. Anh lạnh lùng, quyền lực, nhưng lại để lại trong cô một ấn tượng khó quên. Cô tự nhủ rằng, dù có gặp bao khó khăn trong công việc sắp tới, cô cũng muốn thử sức với dự án này. Bởi vì, lần đầu tiên, cô thấy một người đàn ông vừa đáng sợ vừa quyến rũ, khiến trái tim cô rung động một cách lạ thường.
Còn Hạ Lạc, khi bước ra thang máy, ánh mắt anh vẫn thoáng nhìn lại hướng Duyên. Người phụ nữ nhỏ bé, nhưng dám đối diện anh bằng ánh mắt không sợ hãi, đã khơi dậy trong anh một cảm giác lâu rồi chưa từng có: tò mò, hứng thú và… muốn nắm giữ.
Không ai biết, cuộc gặp gỡ định mệnh này sẽ mở ra một chương mới, thay đổi cuộc đời cả hai.