Sáng hôm sau, Lâm Tiểu Duyên thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cuộc gặp gỡ tối qua với Hạ Lạc vẫn còn in sâu trong tâm trí cô. Dù biết anh là người quyền lực, lạnh lùng và khó gần, nhưng cô lại cảm thấy một luồng cảm giác tò mò không thể kìm nén.
Cô chuẩn bị trang phục cho ngày làm việc, lựa chọn một bộ váy công sở lịch sự nhưng không quá cầu kỳ. Cô tự nhủ: “Hôm nay, mình phải thật chuyên nghiệp. Đây là cơ hội, không chỉ để học hỏi, mà còn để chứng minh năng lực của bản thân.”
Khi Duyên đến công ty, cô nhận được một email từ trợ lý của Hạ Lạc: “Ông chủ muốn gặp cô tại phòng họp 3, 10 giờ sáng. Vui lòng chuẩn bị báo cáo dự án chi tiết.”
Duyên hít một hơi sâu. “Ông chủ… tức là Hạ Lạc?” Cô tự nhủ rằng sẽ phải thật bình tĩnh, không được để cảm xúc chi phối công việc.
10 giờ sáng, cô đứng trước phòng họp 3, gõ cửa và bước vào. Không gian phòng họp rộng lớn, kính trong suốt nhìn ra toàn cảnh thành phố. Ngồi ở đầu bàn, Hạ Lạc mặc vest đen, ánh mắt sắc bén quét khắp phòng như muốn đọc suy nghĩ của tất cả mọi người. Khi ánh mắt anh chạm vào cô, Duyên cảm thấy tim đập nhanh, nhưng cô vẫn giữ tư thế thẳng lưng, ánh mắt dứt khoát.
“Cô là Lâm Tiểu Duyên, đúng không?” giọng anh trầm, mang theo một chút lạnh lùng.
“Vâng, tôi là Duyên,” cô đáp, cố giấu sự lo lắng.
Hạ Lạc gật đầu, ánh mắt dừng lại trên bản báo cáo trước mặt cô. “Tôi đã xem qua sơ bộ, nhưng thấy có một số điểm chưa chính xác. Giải thích cho tôi xem.”
Duyên mở báo cáo trên laptop, bắt đầu trình bày: “Trong bản dự án này, tôi đã phân tích thị trường theo ba mảng chính: nhu cầu khách hàng, đối thủ cạnh tranh và xu hướng tăng trưởng. Dữ liệu tôi tổng hợp từ các báo cáo gần nhất, và tôi đã chú thích nguồn cụ thể…”
Hạ Lạc khẽ nhíu mày, cắt ngang: “Cô nói dữ liệu từ các báo cáo gần nhất, nhưng sao tôi thấy có một số số liệu lại khác với nguồn từ tập đoàn chúng tôi? Cô có giải thích được không?”
Duyên hơi sững lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Dữ liệu tôi tổng hợp từ nhiều nguồn, bao gồm báo cáo ngành độc lập và khảo sát thị trường. Có thể có sự khác biệt nhỏ so với dữ liệu nội bộ, nhưng tôi đã chú thích rõ ràng để đảm bảo minh bạch.”
Hạ Lạc cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh nhưng lộ vẻ thích thú: “Minh bạch… hay là cố tình làm rối? Tôi không cần dữ liệu đẹp để nhìn, tôi cần dữ liệu chính xác. Cô tự tin đến mức dám thách thức thông tin của tập đoàn tôi sao?”
Duyên cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không để cảm xúc lấn át. “Tôi không có ý thách thức ông chủ, chỉ muốn đảm bảo rằng dự án được phân tích một cách khách quan. Nếu có sai sót, tôi sẵn sàng chỉnh sửa.”
Hạ Lạc nghiêng đầu, ánh mắt như muốn kiểm tra xem cô có đang nói dối hay không. “Sẵn sàng chỉnh sửa… nhưng cô có biết, trong kinh doanh, sự khách quan không phải lúc nào cũng quan trọng bằng kết quả? Tôi cần người biết chịu trách nhiệm, biết hành động, chứ không chỉ phân tích lý thuyết.”
Duyên mím môi, giọng nhẹ nhưng dứt khoát: “Tôi hiểu, nhưng kết quả cũng phải dựa trên phân tích đúng đắn. Nếu bỏ qua những dữ liệu quan trọng, kết quả có thể sai lệch, và đó sẽ là rủi ro lớn hơn.”
Hạ Lạc bật cười, âm thanh lạnh lùng nhưng lại có một chút trêu chọc: “Ồ, cô dám nói rủi ro với tôi sao? Không phải nhiều người muốn giữ lời nói cho an toàn đâu.”
Duyên không hề nhún nhường. “Nếu ông chủ không muốn nghe rủi ro, tôi có thể chỉ trình bày kết quả thôi. Nhưng tôi nghĩ, trách nhiệm của một chuyên viên là phải nhìn thẳng vào vấn đề, không che giấu.”
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc. Hạ Lạc nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt sắc bén nhưng rõ ràng là đã bị ấn tượng. Anh chưa từng gặp ai dám nói thẳng với mình mà không run sợ, không nịnh nọt hay e dè.
Cuối cùng, anh gật nhẹ, giọng trầm nhưng chứa đựng một phần tán thưởng: “Tốt. Tôi thích cô. Không phải vì cô ngoan ngoãn, mà vì cô dám đứng lên, dám chịu trách nhiệm. Nhưng hãy nhớ, trong công việc này, chỉ có kết quả mới quyết định tất cả. Lý thuyết hay lập luận chỉ là phần phụ.”
Duyên cảm thấy vừa mừng vừa căng thẳng. Mừng vì Hạ Lạc công nhận cô một chút, căng thẳng vì anh vẫn lạnh lùng như băng, và cô phải luôn giữ vững lập trường. “Tôi hiểu, tôi sẽ làm hết sức mình.”
Hạ Lạc nhíu mày, cười khẽ: “Hy vọng vậy. Bây giờ, tôi muốn cô tự lập một kế hoạch hành động chi tiết, trình bày lại vào cuối ngày. Tôi sẽ xem khả năng của cô đến đâu.”
Duyên gật đầu, thu dọn laptop và hồ sơ. Khi bước ra khỏi phòng họp, cô thở dài một hơi, vừa hồi hộp vừa cảm thấy được thách thức. Công việc với Hạ Lạc rõ ràng sẽ không hề dễ dàng, nhưng cũng chính điều này khiến cô tò mò.
Trên đường về bàn làm việc, Duyên không thể ngừng nghĩ về Hạ Lạc. Anh vừa nghiêm khắc, lạnh lùng, nhưng lại để lại trong cô một ấn tượng mạnh mẽ: đây là người mà cô phải học hỏi, phải cạnh tranh và… cũng có thể là người sẽ thay đổi cuộc đời cô.
Trong khi đó, Hạ Lạc ngồi lại phòng họp, nhìn xuống bản báo cáo của Duyên, đôi mắt lấp lánh một tia hứng thú hiếm gặp. Cô gái nhỏ bé, nhưng dám đối diện anh bằng ánh mắt không sợ hãi, lập trường vững vàng, khiến anh vừa muốn thử thách, vừa muốn bảo vệ.
Anh biết một điều: cuộc va chạm đầu tiên này chỉ là khởi đầu. Tiểu Duyên không phải một nhân viên bình thường, và anh cũng không thể dừng lại cảm giác tò mò về cô.
Cả hai đều không nhận ra rằng, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa họ sẽ không còn đơn giản chỉ là sếp và nhân viên. Nó sẽ là những màn đối đầu, thử thách, nhưng cũng là những rung động đầu tiên khó cưỡng…
Và từ đây, mọi thứ mới chỉ bắt đầu.