Ngày hôm đó, Lâm Tiểu Duyên rời văn phòng muộn hơn dự kiến. Dự án mà cô và Hạ Lạc đang theo dõi gần như đã bước vào giai đoạn quyết định, nhưng trong lòng Duyên lại chất chứa nỗi lo khác: chuyện gia đình. Mẹ cô vừa gọi điện thông báo rằng tình hình sức khỏe của bà không ổn, và Duyên cần sắp xếp thời gian để chăm sóc.
Cô ngồi lặng một lúc trên ghế xe, nhìn bầu trời chiều nhạt nắng, lòng chùng xuống. Từ trước tới nay, cô luôn tự lực cánh sinh, ít khi kể chuyện cá nhân với bất cứ ai, kể cả Hạ Lạc. Nhưng hôm nay, nỗi lo lắng, áp lực công việc và mệt mỏi cá nhân dồn nén khiến cô không kìm nén được cảm xúc.
Trở về nhà, Duyên lặng lẽ sắp xếp đồ đạc, vừa lo lắng cho mẹ, vừa suy nghĩ về dự án. Cô mở điện thoại định gọi mẹ, nhưng lại thôi. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, không phải vì yếu đuối, mà là vì quá tải giữa công việc, trách nhiệm và nỗi lo gia đình.
Trong khi đó, Hạ Lạc ở văn phòng nhận được báo cáo từ trợ lý rằng Duyên rời công ty muộn và có dấu hiệu mệt mỏi. Anh nhíu mày, trong lòng lóe lên một cảm giác lo lắng khó giải thích. Từ lâu, anh đã quen kiểm soát mọi thứ trong công việc, nhưng Duyên – cô gái nhỏ bé, kiên cường – lại khiến anh cảm thấy bất lực trước những khó khăn riêng của cô.
Không muốn làm phiền cô, Hạ Lạc vẫn âm thầm ra lệnh cho trợ lý chuẩn bị mọi thứ cần thiết để hỗ trợ Duyên mà không khiến cô biết. Ông sắp xếp một số công việc nhẹ nhàng tại văn phòng, gọi điện cho bác sĩ mà Duyên thường liên hệ để chuẩn bị lịch khám cho mẹ cô, và nhờ một vài nhân viên mang đồ dùng cần thiết đến nhà cô, tất cả đều kín đáo, không để Duyên biết.
Duyên lúc này vẫn ngồi trước bàn, tay run run cầm tờ giấy y tế của mẹ, nước mắt chảy không ngừng. Cô cảm thấy mệt mỏi đến mức muốn gục xuống, nhưng không dám để ai nhìn thấy. Bất giác, cô tự nhủ: “Mình phải mạnh mẽ… không thể để mẹ lo lắng thêm… không thể để Hạ Lạc thấy mình yếu đuối.”
Tối hôm đó, Hạ Lạc nhận được thông tin từ trợ lý rằng Duyên đã về nhà an toàn, nhưng vẫn chưa gọi điện báo cáo gì. Anh nhíu mày, ánh mắt thoáng lo lắng, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy. Trong lòng anh, một cảm giác khó tả dâng lên: muốn đến bên cô, bảo vệ và chia sẻ, nhưng anh chưa dám thể hiện.
Khoảng nửa giờ sau, Duyên nhận được một túi quà nhỏ trước cửa nhà. Cô mở ra, bên trong là đồ ăn nhẹ, thuốc bổ, và một tờ giấy viết tay ngắn gọn:
"Đừng quá gồng mình. Mọi việc sẽ ổn thôi. – Hạ Lạc"
Cô nhìn tờ giấy, tim đập nhanh. Chẳng hiểu sao, chỉ một câu chữ ngắn ngủi ấy lại khiến nước mắt cô chảy thêm. Không phải vì thương hại, mà vì cảm giác được quan tâm, được nhìn thấy sự ấm áp trong con người mà cô từng nghĩ chỉ lạnh lùng và quyền lực.
Duyên cúi đầu, giọng run run: “Anh… tại sao lại quan tâm đến mình như vậy?” Nhưng trong lòng cô biết, Hạ Lạc luôn âm thầm quan sát và bảo vệ cô theo cách riêng. Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh, nhưng cảm giác vừa hạnh phúc vừa xấu hổ khiến cô không thể cầm được nước mắt.
Cô ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, nước mắt lặng lẽ lăn dài. Lần đầu tiên, cô cảm thấy trái tim mình vừa yếu mềm vừa ấm áp đến lạ kỳ. Cô nhận ra rằng, không chỉ áp lực công việc khiến mình mạnh mẽ mà còn là sự quan tâm thầm lặng của Hạ Lạc – một người cô chưa từng nghĩ sẽ để mình rung động.
Trong khi đó, Hạ Lạc đứng trong phòng làm việc, nhìn qua cửa sổ thành phố về phía căn hộ của Duyên, ánh mắt trầm lặng. Anh biết rằng, cô đang trải qua khó khăn cá nhân, và anh muốn ở bên cô – nhưng vẫn kiềm chế bản thân. Anh chưa từng thừa nhận rằng cảm xúc với một nhân viên trẻ tuổi lại sâu sắc đến vậy. Anh tự nhủ: “Người phụ nữ này… khiến trái tim tôi khó chịu nhưng cũng muốn bảo vệ hơn bất cứ ai khác.”
Tối đó, Duyên gọi điện cho mẹ, giọng run run: “Mẹ… con sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Con… con sẽ không để mẹ lo lắng nhiều.” Mẹ cô trả lời nhẹ nhàng: “Con gái, mẹ biết con đang cố gắng. Mọi việc sẽ ổn thôi. Chỉ cần con khỏe mạnh là mẹ yên tâm.”
Duyên cúp máy, ngồi im một lúc lâu, ngắm túi quà và tờ giấy từ Hạ Lạc. Cảm giác vừa an toàn vừa hạnh phúc tràn ngập trái tim cô. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng, mình không chỉ cảm mến Hạ Lạc vì quyền lực hay sự nghiêm khắc, mà còn vì sự quan tâm thầm lặng, tinh tế và đầy ấm áp của anh.
Đêm đó, Duyên gục đầu lên bàn, thở dài. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, không phải vì yếu đuối mà là vì nhận ra cảm xúc sâu kín của mình: lo lắng, cảm kích và… rung động trước Hạ Lạc. Cô nhủ thầm: “Mình sẽ cố gắng mạnh mẽ… nhưng không thể phủ nhận rằng… mình đang dần yêu anh.”
Cùng lúc, Hạ Lạc ở văn phòng vẫn dõi theo màn hình báo cáo công việc, nhưng ánh mắt anh lặng đi, nghĩ về Duyên. Anh tự nhủ: “Cô gái này… sẽ còn khiến tôi bất ngờ nhiều hơn nữa. Cô không chỉ giỏi giang, cứng cỏi mà còn khiến trái tim tôi phải rung động, dù tôi không muốn thừa nhận.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai đều trải qua một cảm giác vừa cô đơn vừa ấm áp. Duyên trải qua khó khăn cá nhân và được Hạ Lạc âm thầm giúp đỡ, trong khi Hạ Lạc nhận ra tình cảm của mình dành cho cô, nhưng cả hai vẫn chưa dám nói ra. Giọt nước mắt đầu tiên của Duyên không chỉ là nỗi mệt mỏi mà còn là sự thừa nhận tinh tế về cảm xúc, là dấu hiệu mở đầu cho một mối quan hệ sâu sắc và đầy phức tạp.
Sáng hôm sau, khi Duyên bước vào công ty, cô nhìn thấy Hạ Lạc từ xa, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn lạnh lùng. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc: hôm qua, nhờ anh, cô cảm thấy an toàn hơn, mạnh mẽ hơn. Cô biết rằng, mối quan hệ giữa cô và Hạ Lạc đang tiến triển, nhưng cả hai đều đang âm thầm giữ kín cảm xúc, chỉ thể hiện qua ánh mắt, cử chỉ và những hành động tinh tế.
Và chính khoảnh khắc giọt nước mắt đầu tiên ấy, cả Duyên và Hạ Lạc đều nhận ra: trái tim họ đã bắt đầu rung động, tinh tế nhưng sâu sắc, âm thầm nhưng khó cưỡng. Cuộc sống cá nhân và công việc sẽ còn nhiều thử thách, nhưng từ giây phút này, sự quan tâm và rung động đã kết nối hai con người lại gần nhau hơn, mở ra một chương mới đầy cảm xúc trong câu chuyện giữa tổng tài lạnh lùng và cô gái kiên cường.