Buổi sáng hôm đó, văn phòng của tập đoàn Hạ Lạc vẫn tấp nập như mọi ngày, nhưng không khí khác thường: căng thẳng, hồi hộp và đầy áp lực. Lâm Tiểu Duyên bước vào công ty, cảm giác vừa hứng thú vừa lo lắng. Cô biết, với Hạ Lạc, ngày nào cũng có thể là thử thách mới, nhưng hôm nay dường như… có gì đó khác.
Chỉ vài phút sau khi cô đặt cặp và mở laptop, trợ lý nhắn tin:
"Hạ tổng muốn gặp cô ngay tại phòng làm việc, có một nhiệm vụ đặc biệt. Chuẩn bị sẵn hồ sơ và báo cáo."
Duyên hít một hơi sâu, vừa hồi hộp vừa tò mò: “Một nhiệm vụ đặc biệt… liệu có phải lại là thử thách công việc như trước không? Nhưng sao cảm giác lần này… khó đoán hơn.”
Cô đi tới phòng làm việc của Hạ Lạc, nơi anh đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra thành phố. Khi Duyên bước vào, anh quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhưng lóe lên chút tò mò:
“Ngồi xuống đi, Tiểu Duyên,” anh nói, giọng trầm và uy quyền.
Duyên lặng lẽ ngồi, mở hồ sơ trên bàn. “Dạ… tôi đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ, anh yêu cầu tôi xem lại phần nào trước?”
Hạ Lạc đặt một tập tài liệu lớn trước mặt cô, giọng nghiêm: “Công ty đối tác B sắp có cuộc họp quan trọng. Cô sẽ chịu trách nhiệm đưa ra phương án chi tiết, bao gồm dự báo thị trường, phân tích đối thủ và đề xuất chiến lược marketing toàn diện. Tôi muốn thấy cô xử lý toàn bộ dự án này một mình.”
Duyên giật mình, tim đập nhanh. “Một mình… ạ?” Cô nhìn anh, vừa bất ngờ vừa hồi hộp. “Anh… anh chắc chắn tôi có thể hoàn thành sao ạ?”
Hạ Lạc nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Tôi không hỏi cô có hoàn thành hay không. Tôi muốn xem cô dám đối diện với áp lực đến mức nào, và cách cô xử lý khi không có tôi can thiệp.”
Cảm giác vừa hồi hộp vừa kích thích lan tỏa trong Duyên. Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ… tôi sẽ làm hết sức mình.”
Hạ Lạc gật đầu, đôi mắt lấp lánh vẻ ấn tượng khó giấu: “Được. Tôi sẽ để mắt từ xa, nhưng sẽ không can thiệp trừ khi có sự cố nghiêm trọng. Đây là thử thách của tôi dành cho cô.”
Duyên đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác vừa hứng thú vừa căng thẳng. Cô biết rằng, thử thách này không chỉ là công việc, mà còn là cách Hạ Lạc muốn “thử lòng” cô, muốn xem cô kiên cường và tinh tế đến mức nào.
Cả buổi sáng, Duyên miệt mài với các số liệu, bảng biểu và phân tích thị trường. Mỗi khi cô gặp khó khăn, cô lại nghĩ đến ánh mắt quan sát của Hạ Lạc, vừa nghiêm khắc vừa tò mò. Cảm giác áp lực khiến tim cô đập nhanh, nhưng cũng thôi thúc cô phải tập trung tuyệt đối.
Đến trưa, một vấn đề phát sinh: đối thủ cạnh tranh B vừa công bố chiến lược mới, làm kế hoạch dự kiến của Duyên trở nên lỗi thời. Cô hốt hoảng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Không thể… tôi phải điều chỉnh lại toàn bộ phân tích và đề xuất!”
Hạ Lạc bước vào, đứng sau lưng cô, giọng trầm nhưng sắc bén: “Thế nào? Gặp khó khăn rồi sao?”
Duyên quay lại, vừa căng thẳng vừa quyết tâm: “Dạ… đúng vậy. Nhưng tôi sẽ xử lý và điều chỉnh ngay để đảm bảo kết quả không sai sót.”
Hạ Lạc im lặng quan sát. Anh nhận ra ánh mắt kiên cường và sự quyết tâm trong cô. Một cảm giác ấn tượng dâng lên trong lòng anh: cô gái nhỏ bé này, không chỉ thông minh mà còn dám đối mặt với áp lực lớn, thậm chí là những tình huống bất ngờ.
Buổi chiều, Duyên liên tục phân tích, rà soát, lập các bảng dữ liệu mới, đồng thời đưa ra đề xuất chiến lược cập nhật. Hạ Lạc ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ ra một vài chi tiết nhỏ, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng dần mềm mại hơn khi thấy cô xử lý thành công từng bước.
“Cô đã cân nhắc các yếu tố rủi ro chưa?” anh hỏi, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của cô.
Duyên hít sâu, trả lời chắc nịch: “Dạ, tôi đã phân tích chi tiết các rủi ro, đồng thời chuẩn bị phương án dự phòng nếu đối thủ điều chỉnh chiến lược tiếp theo.”
Hạ Lạc nhíu mày, đôi mắt lóe lên vẻ hài lòng hiếm thấy: “Cô… biết cách cân bằng giữa áp lực và giải pháp. Đây là điều mà ít nhân viên nào có thể làm được.”
Cả hai làm việc liên tục đến tối, khi văn phòng gần như vắng lặng, chỉ còn ánh đèn vàng hắt qua cửa kính. Duyên mệt nhưng vẫn kiên trì, từng bước hoàn thành toàn bộ phương án. Hạ Lạc đứng dậy, bước đến bên cô:
“Xem ra, thử thách đầu tiên tôi đặt ra cho cô, cô đã hoàn thành tốt.” Giọng anh trầm, nhưng ánh mắt lóe lên một tia gì đó khác lạ, khó đoán.
Duyên đỏ mặt, hơi mệt nhưng hạnh phúc: “Dạ… cảm ơn… anh đã tin tưởng và cho tôi cơ hội.”
Hạ Lạc nhíu mày, giọng trầm: “Đừng nghĩ rằng thử thách kết thúc. Đây chỉ là bước đầu. Nhưng tôi… ấn tượng với cách cô xử lý áp lực, kiên nhẫn và không nao núng. Điều đó… khiến tôi chú ý.”
Duyên cúi đầu, tim đập nhanh. Cô cảm nhận được sự quan tâm và đánh giá tinh tế từ Hạ Lạc, một cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp.
Sau khi hoàn tất công việc, Hạ Lạc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Cô hiểu không? Tôi không thử thách để thấy cô thất bại. Tôi thử thách để biết cô có đủ kiên cường, tinh tế và dám đối diện áp lực đến đâu.”
Duyên nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nhỏ: “Tôi… tôi hiểu. Và tôi… tôi muốn học hỏi nhiều hơn nữa từ anh.”
Hạ Lạc nhíu mày, đôi mắt lóe lên sự ấn tượng khó giấu: “Cô… không hề dễ dàng. Và tôi… thích điều đó.”
Duyên đỏ mặt, tim đập mạnh. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều nhận ra rằng, cảm xúc giữa họ không còn là sự tò mò hay quan sát nữa. Nó bắt đầu trở nên tinh tế, sâu sắc và khó diễn tả.
Khi Duyên rời văn phòng về, cô bước ra ngoài trời đêm, ánh đèn thành phố lung linh phản chiếu trong mắt. Trong lòng cô, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp vẫn còn đọng lại. “Thử thách hôm nay… không chỉ là công việc. Nó còn khiến mình hiểu hơn về anh… và về cảm xúc của chính mình.”
Hạ Lạc đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, khẽ nhíu mày. Trong lòng anh, một cảm giác khó diễn tả dâng lên: vừa muốn thử thách, vừa muốn bảo vệ, vừa tò mò về trái tim cô gái nhỏ bé nhưng kiên cường này. Anh biết rằng, thử thách hôm nay chỉ là bước mở đầu, và những thử thách tiếp theo… sẽ không chỉ là công việc.