Tòa nhà Trác Thị, sáng thứ Hai.
8 giờ 55 phút.
Lâm Yên cắm đầu chạy, tóc rối tung, đôi giày cao gót như muốn rơi khỏi chân.
Cô nhìn đồng hồ, tim nhảy loạn: “Chết rồi chết rồi! Mới ngày đầu đi làm mà muộn thì tiêu mất!”
Cô lao vào sảnh chính như một cơn gió, vừa kịp thấy cánh cửa thang máy sắp khép lại.
“Chờ đã!” – Cô hét to, và một cánh tay xa lạ đưa ra, giữ cánh cửa.
Cửa mở ra, bên trong chỉ có một người đàn ông.
Anh đứng thẳng, dáng người cao, áo sơ mi trắng phẳng phiu, khí chất lạnh lùng đến mức không khí trong thang máy cũng như đông cứng lại.
Anh đeo kính đen. Không phải loại kính râm bình thường – mà là loại dành cho người khiếm thị. Trong tay anh còn có một chiếc gậy gập màu đen bạc.
Lâm Yên vừa thở hổn hển, vừa bước vào, cúi đầu cảm ơn:
“Cảm ơn anh… suýt thì trễ mất rồi!”
Anh không trả lời.
Không gian im lặng đến lạ.
Chỉ nghe tiếng “tinh tinh” của thang máy và tiếng thở dốc của cô.
Lâm Yên cúi đầu, lấy điện thoại ra soi gương qua camera, cố chỉnh lại tóc tai.
Một lọn tóc dựng ngược trên đầu, cô cau mày lẩm bẩm:
“Trời ơi, mới sáng mà như ma ám. Mình phải gặp HR, còn chưa ăn sáng nữa…”
Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, trông anh ta có vẻ… nghiêm nghị quá mức.
Gậy mù, kính đen, khí chất giàu có – nhìn sao cũng thấy quen quen.
“Không phải là… tổng tài Trác Dật đó chứ?” – cô nghĩ thầm rồi bật cười nhỏ.
“Ha, chắc không đâu. Tổng tài sao mà đi thang máy cùng mình được. Với lại, nghe nói tổng tài nhà này bị tai nạn, mù luôn rồi. Tội ghê…”
Anh khẽ nghiêng đầu.
Giọng nam trầm thấp vang lên:
“Cô vừa nói gì?”
Lâm Yên cứng họng.
Trời ạ! Mình lỡ nói to à?!
Cô vội vàng phẩy tay:
“Không… không có gì! Tôi chỉ… tội nghiệp cái bánh mì tôi đánh rơi thôi!”
Anh im lặng, khóe môi hơi cong lên, như đang nén cười.
“Cô làm ở tầng mấy?” – anh hỏi.
“Tầng 18 ạ, phòng nhân sự.” – Cô đáp, vẫn chưa nhận ra người đang nói chuyện với mình chính là vị tổng tài truyền thuyết.
“Tầng 30.” – Anh nói ngắn gọn.
“Ồ, cao ghê. Ai mà được lên tầng đó chắc là sếp to lắm ha.”
“Có lẽ vậy.”
“Nghe nói tầng 30 là nơi ở của tổng tài. Người ta đồn anh ta dữ lắm, lạnh như băng, ai gặp cũng sợ. May mà tôi chỉ làm nhân viên hợp đồng, không phải đối mặt.”
Một giây im lặng.
Hai giây.
Ba giây.
Rồi, giọng trầm ấy vang lên, hơi khàn, nghe như mang theo ý cười:
“Cô… không sợ sao?”
“Sợ cái gì ạ?”
“Ví dụ, nếu anh ta đang đứng cạnh cô, nghe hết những lời cô vừa nói?”
Lâm Yên cười khan, chọc chọc nút thang máy:
“Thì… thì tôi xin lỗi chứ sao nữa. Nhưng mà đâu có ai đen đủi thế đâu, haha…”
Cửa “ding” mở ra.
Anh không nói gì thêm, chỉ bước ra trước, chậm rãi và chuẩn xác đến lạ.
Lâm Yên chợt nghĩ: “Anh mù mà đi giỏi thật, chắc quen rồi.”
Cô cúi đầu chào theo phép lịch sự:
“Chúc anh một ngày tốt lành nhé!”
Anh hơi nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió:
“Cô cũng vậy, Lâm Yên.”
Cô ngẩn người.
Khoan đã… sao anh biết tên mình?!
Cửa thang máy khép lại.
Lâm Yên đứng yên vài giây, rồi bật ra một câu thốt khẽ:
“Ờ… chắc anh ấy nghe nhầm tên người khác thôi.”
Phòng nhân sự – tầng 18.
Lâm Yên vội vàng ký hợp đồng, nhận bảng phân công công việc.
Khi đọc đến dòng đầu tiên, cô suýt sặc nước:
“Bộ phận: Trợ lý cá nhân – Tổng Giám đốc Trác Dật.”
Cô há hốc mồm.
“Không thể nào!”
Cô vội vàng hỏi lại chị HR:
“Chị ơi, có nhầm không? Em chỉ nộp hồ sơ xin làm nhân viên hành chính tạm thời thôi mà?”
Chị HR nhìn cô với ánh mắt thông cảm pha thích thú:
“Cấp trên chọn đấy. Họ nói tổng tài cần một người ‘nói nhiều cho vui nhà vui cửa’. Chúc mừng nhé, em trúng tuyển đúng kiểu trời định.”
Trời định?!
Trời định chết tôi thì có!
Lâm Yên ngồi sụp xuống ghế, nhớ lại gương mặt người đàn ông trong thang máy, nhớ lại từng lời cô nói.
“Lạnh như băng… dữ lắm… tội ghê…”
Ối trời đất ơi, cô đã tự tay đào hố chôn mình rồi.
Phòng tổng giám đốc – tầng 30.
Cánh cửa mở ra, không gian bao trùm mùi gỗ trầm dịu nhẹ.
Căn phòng lớn nhưng thanh tĩnh, rèm cửa nửa khép, ánh sáng dịu.
Người đàn ông ngồi trên ghế xoay cạnh cửa sổ, vẫn là áo sơ mi trắng, kính đen trên sống mũi.
Anh khẽ nghiêng đầu khi nghe tiếng bước chân.
“Vào đi.” – Giọng anh thấp và bình tĩnh.
Lâm Yên bước vào, cúi đầu lễ phép:
“Chào anh, tôi là Lâm Yên – nhân viên mới, trợ lý cá nhân của anh.”
Anh gật nhẹ, ra hiệu ngồi xuống.
“Cô có biết công việc của mình là gì không?”
“Dạ… chăm sóc, sắp xếp lịch làm việc, đọc tài liệu giúp anh ạ.”
“Và giữ im lặng khi cần thiết.”
“Vâng… à… ý anh là sao?”
“Cô nói hơi nhiều.” – Anh nói nhẹ, không cao giọng, nhưng khiến cô toát mồ hôi.
“Xin lỗi, tôi chỉ hơi… lo.”
“Không sao. Tôi cần người biết nói, miễn là nói đúng lúc.”
Anh hơi cúi đầu, giọng như cười: “Giống như sáng nay chẳng hạn.”
Lâm Yên suýt nuốt luôn lưỡi.
“Anh… anh nghe rồi à?”
“Ừ.”
“Vậy… anh không giận chứ?”
“Không. Tôi chỉ tò mò xem, người ‘tội ghê’ là tôi hay cô.”
Lâm Yên cười méo xệch, tim đập loạn:
“Anh thật biết đùa.”
“Tôi chưa từng đùa.” – Anh nói, nhẹ nhàng nhưng có trọng lượng.
Không khí chùng xuống.
Lâm Yên vội đứng dậy:
“Anh… anh cần tôi làm gì trước ạ?”
Anh im lặng vài giây rồi nói:
“Pha cho tôi một tách cà phê.”
“Dạ! Anh muốn loại nào?”
“Cà phê đen, không đường. Và mang lên bằng tay phải.”
“Vâng… à, sao lại bằng tay phải ạ?”
“Bởi vì tôi muốn xem cô có thuận tay trái không.”
“…”
Cô lặng người, rồi khẽ gật: “Tôi hiểu rồi, thưa tổng tài.”
Phòng pha chế nhỏ ngay cạnh văn phòng.
Lâm Yên cắm cúi pha cà phê, đầu óc xoay như chong chóng.
“Tổng tài bị mù mà tinh ghê. Lúc mình định nói dối, ổng biết liền. Không chừng… anh ta thật ra chỉ mù nhẹ thôi nhỉ?”
Cô mang cà phê vào.
Anh ngồi yên, nghe tiếng bước chân, khẽ nói:
“Đặt xuống bên phải tôi.”
Cô nhẹ nhàng làm theo.
Ngay khi cô định rút tay lại, ngón tay anh khẽ chạm vào tay cô – vô tình hay cố ý, cô không dám nghĩ.
Một dòng điện nhỏ chạy qua tim cô, nóng bừng.
“Xin… xin lỗi!” – Cô vội vàng lùi lại.
“Không sao.” – Anh cười khẽ, giọng trầm ấm khiến không khí dịu lại.
“Cà phê thơm lắm.”
“À… cảm ơn, tôi học trên mạng.”
“Vậy sau này, học thêm cách giữ im lặng đi.”
“…”
Anh đặt tách cà phê xuống bàn, nghiêng đầu nói nhẹ:
“Tôi không thấy được, nhưng tôi nghe rất rõ.
Khi cô cười, âm thanh giống như ly cà phê này – đắng, nhưng dễ nghiện.”
Lâm Yên trố mắt.
Đây là… lời khen hay là… trêu chọc?
“Anh… nói chuyện kiểu đó dễ khiến người ta hiểu lầm lắm.”
“Hiểu lầm gì?”
“Là… là anh đang tán tỉnh tôi.”
“Thế cô muốn tôi tán không?”
“…”
Không khí như đông lại.
Cô vội vàng cúi đầu, lùi về phía cửa.
“Không! Tôi… tôi ra ngoài đây ạ!”
Cửa khép lại, Lâm Yên ôm ngực thở dốc.
“Cái gì vậy trời, tổng tài gì mà đáng sợ quá… tim mình đập loạn luôn.”
Bên trong, Trác Dật đặt tách cà phê xuống, khóe môi khẽ nhếch.
Ngón tay anh chạm nhẹ lên gọng kính đen, kéo xuống nửa tấc.
Ánh mắt sắc lạnh, sâu thẳm, phản chiếu hình bóng cô gái vừa vội vã chạy đi.
Ánh nhìn đó – hoàn toàn sáng rõ.
Hoàn toàn không mù.
Buổi trưa, phòng nghỉ nhân viên.
Tô Du, bạn thân của Lâm Yên, nắm chặt điện thoại:
“Ê, cậu đang ở tầng 30 hả?! Có thật không?”
“Thật. Tớ đang phục vụ tổng tài Trác Dật đó.”
“Chúa ơi! Tổng tài bị mù mà vẫn đẹp trai hả?”
“Đẹp… lắm.” – Lâm Yên thở dài.
“Cậu nói như kiểu vừa bị sét đánh ấy.”
“Không, chỉ là… cảm giác anh ta nhìn thấu tim người ta dù anh ta không nhìn thấy gì cả.”
“Thơ ghê! Tớ mà ở đó chắc tớ rung động liền.”
“Ừ, rung động rồi ngất luôn vì sợ ấy.”
Tô Du cười khanh khách:
“Vậy nhớ kể tớ nghe nếu tổng tài tán cậu nha. Biết đâu mai mốt tớ được làm phù dâu~”
“Phù hộ thì có.” – Lâm Yên bật cười, nhưng má lại đỏ lên.
Chiều, khi cô quay lại văn phòng.
Anh vẫn ngồi yên nơi bàn làm việc, lưng thẳng, dáng trầm tĩnh như tượng điêu khắc.
“Anh… có cần tôi đọc lịch làm việc hôm nay không?”
“Đọc đi.”
“Ba giờ – họp với phòng tài chính.
Năm giờ – ký văn bản với đối tác.
Bảy giờ – có cuộc hẹn riêng…”
“Cuộc hẹn gì?”
“À, ghi là ‘với mẹ’. Em xin lỗi, với… mẹ anh.”
“Ừ.”
Anh khẽ gật đầu, giọng thấp xuống: “Nếu có thể, tôi muốn cô đi cùng.”
“Dạ?”
“Làm người dẫn đường. Tôi… không tiện đi một mình.”
“À, tất nhiên rồi! Tôi đi cùng anh.”
“Cảm ơn. Tôi hứa sẽ không làm cô ‘tội ghê’ nữa.”
Cô cứng người.
Anh vẫn không quên chuyện đó sao?!
Buổi tối.
Xe riêng dừng trước một nhà hàng sang trọng.
Ánh đèn phản chiếu lên kính đen của anh, lấp lánh.
Cô đi cạnh, tay khẽ đỡ khuỷu tay anh.
Từ xa, vài người nhìn sang xì xào:
“Trác tổng đó à? Nghe nói anh ta mù mà vẫn phong độ ghê.”
“Cô gái kia là ai? Trợ lý à? Nhìn thân mật ghê.”
“Chắc chỉ là nhân viên thôi.”
Lâm Yên cúi đầu, hơi ngại.
Trác Dật nghiêng đầu nói nhỏ, giọng khẽ đủ cô nghe:
“Đừng bận tâm. Tôi không thấy họ, nhưng tôi biết họ đang nhìn.
Miễn là cô ở đây, tôi không cần để ý gì khác.”
Tim cô khẽ run.
Một câu nói thôi, nhẹ như gió, mà sao khiến lòng cô mềm đi đến vậy?
Bữa ăn trôi qua trong im lặng tương đối.
Mẹ anh – Trác Vân – quý phái, ánh mắt sắc bén.
Bà nhìn cô, rồi cười nhẹ:
“Cô là trợ lý mới của Dật?”
“Dạ, vâng. Tôi là Lâm Yên.”
“Trẻ trung, hoạt bát. Tốt lắm. Chỉ cần giúp nó ra ngoài nhiều hơn, nó sống khép mình quá.”
“Vâng… tôi sẽ cố gắng.”
Trác Dật cắt lời, giọng trầm tĩnh:
“Mẹ, con tự lo được.”
“Lo được mà suốt ngày ở nhà sao?”
“Mẹ không cần lo, con nhìn thấy đủ thứ rồi.”
Bà nhíu mày: “Con nói gì?”
“Không có gì.” – Anh mỉm cười nhạt, cầm ly rượu nhấp môi.
Lâm Yên nhìn anh, lòng thoáng lạ.
Anh nói “nhìn thấy đủ thứ rồi”…
Chẳng lẽ anh vẫn còn nhìn thấy?
Tối muộn.
Trên xe trở về, không khí yên tĩnh.
Lâm Yên ngồi bên ghế phụ, ngón tay đan vào nhau.
Ánh đèn đường lướt qua kính xe, chiếu lên khuôn mặt anh – đẹp mà xa xăm.
“Anh… thật sự không thấy gì sao?”
Anh nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong:
“Cô muốn tôi thấy gì?”
“Không… chỉ tò mò thôi.”
“Thế này chẳng phải tốt sao? Tôi không thấy thế giới này, nhưng lại có thể nghe giọng cô.”
“Giọng tôi… có gì đặc biệt đâu.”
“Có. Ồn ào, nhưng thật. Và khiến người khác muốn nghe thêm.”
Cô quay sang nhìn anh.
Dưới ánh đèn mờ, nụ cười anh mơ hồ, vừa dịu dàng vừa bí ẩn.
Một thoáng, cô có cảm giác – có lẽ anh không hề mù.
Nhưng giây sau, cô tự cười bản thân: “Đừng nghĩ nhiều, anh ta là tổng tài, đâu rảnh mà đóng kịch.”
Cô đâu biết, bên dưới lớp kính đen kia, ánh mắt anh đang nhìn cô thật lâu.
Như thể thế giới anh mất đi ánh sáng, chỉ để dành phần duy nhất đó – cho cô.
“Có những bí mật không cần nói ra.
Bởi vì nếu cô rời đi, tôi mới thật sự trở thành kẻ mù.”