tổng tài mắc bệnh giả mù

Chương 2: NGƯỜI ĐÀN ÔNG MÙ VÀ CÔ TRỢ LÝ NHIỀU CHUYỆN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Hai.

Phòng tổng giám đốc tầng 30.

Ánh nắng sớm len qua lớp rèm, vẽ những vệt sáng lấp lánh trên sàn gỗ.

Lâm Yên nhẹ nhàng mở cửa, tay cầm hai ly cà phê, một đen – một sữa.

Cô tự nhủ:

“Hôm nay mình sẽ không nói nhiều.

Không cười lung tung.

Không lỡ miệng chửi ai nữa.

Sống nghiêm túc như nhân viên văn phòng mẫu mực!”

Nhưng đời không như là mơ.

“Cạch.” – Tiếng mở cửa.

Cô bước vào, vừa đặt cà phê xuống bàn thì nghe giọng trầm quen thuộc vang lên phía sau:

“Cô định đầu độc tôi lần nữa à?”

Cô giật bắn, quay lại.

Trác Dật đang ngồi ngay ghế, tay cầm tờ báo, môi nhếch khẽ.

“Gì… gì cơ?”

“Cà phê sáng qua đắng đến mức nhân viên phòng tài chính uống thử cũng tỉnh ba ngày.”

“Ơ… anh cho người khác uống thử cà phê của tôi á?” – Cô trợn tròn mắt.

“Chẳng phải cô nói học trên mạng sao? Tôi chỉ muốn kiểm chứng xem mạng có lừa tôi không.”

“Anh… đúng là không có lòng tin với phụ nữ!”

“Không, chỉ là tôi muốn sống thêm vài năm nữa.”

Lâm Yên nghẹn lời, môi mím chặt, rồi hít sâu:

“Được! Hôm nay tôi làm lại. Cà phê sữa, ít đường, ít đá, đủ ấm cho người mù… à không, cho người tinh tế như anh!”

Anh hơi nghiêng đầu, khóe môi cong khẽ:

“Cẩn thận lời cô nói. Tôi nghe rõ từng chữ.”

“Vâng, tôi biết.”

“Và cô vừa nói ‘người mù’ trước mặt người mù.”

“Ơ… tôi… lỡ miệng!”

Anh bật cười, trầm thấp mà đầy thú vị.

“Lâm Yên, cô là người đầu tiên khiến tôi thấy mù cũng có lợi.”

“Lợi… lợi gì chứ?”

“Không phải nhìn thấy biểu cảm lúng túng của cô.”

“Anh—!”

Cô định cãi, nhưng khi thấy nụ cười mơ hồ ấy, bỗng im bặt.

Trác Dật ít cười. Mà khi cười, lại khiến tim người đối diện… lệch nhịp.

Từ hôm đó, công việc của Lâm Yên bắt đầu xoay quanh một chuỗi nhiệm vụ kỳ lạ.

Cô không chỉ là trợ lý, mà còn kiêm thư ký, người dẫn đường, thỉnh thoảng… làm bạn nói chuyện cho “tổng tài mù cô độc”.

Ngày đầu tiên, cô được giao nhiệm vụ “đọc báo buổi sáng”.

Cô chọn tờ báo tài chính, giọng nghiêm túc:

“Chỉ số chứng khoán hôm nay tăng nhẹ… Ngân hàng Trác Thị được đánh giá là một trong ba tập đoàn hàng đầu về năng lực tài chính—”

Anh ngắt lời:

“Chán.”

“Hả?”

“Đọc tin khác.”

“Khác là…?”

“Không liên quan đến tiền.”

“Ờ… vậy đọc mục giải trí nhé.”

Cô lật trang sau, hắng giọng:

“Nam ca sĩ Trịnh Hạo bị bắt gặp đi cùng bạn gái tin đồn, nghi vấn tình cảm rạn nứt…”

“Ừm.”

“Còn có tin ‘top 5 drama công sở khiến dân mạng phát cuồng’. Anh có muốn nghe không?”

“Có tổng tài giả mù trong đó không?”

“Ơ… không ạ.”

“Thế không thú vị.”

Cô suýt phun nước.

Người đàn ông này đúng là thích trêu cô mà!

Đến trưa, cô định đi ăn cùng đồng nghiệp thì nghe giọng anh vang lên sau lưng:

“Lâm Yên.”

“Dạ?”

“Cô chưa được nghỉ.”

“Hả? Sao ạ?”

“Tôi cần người dẫn đường xuống sảnh.”

“Ơ… nhưng anh có vệ sĩ mà.”

“Hôm nay họ bận. Hoặc cô muốn tôi tự đi rồi ngã cầu thang?”

Cô rối rít:

“Không! Tôi đi ngay!”

Cô chạy lại, đỡ tay anh.

Tay anh ấm, mạnh mẽ, khiến lòng cô khẽ run.

Hai người đi cùng nhau trong ánh nhìn tò mò của bao người.

Lâm Yên cúi đầu, nhỏ giọng:

“Anh không thấy ngại à?”

“Vì sao?”

“Người ta nhìn mà.”

“Cô thấy à?”

“Thấy chứ.”

“Vậy tốt. Tôi đâu thấy gì đâu.”

“Anh—!”

Cô trừng mắt, còn anh thì bật cười khẽ.

Tại sảnh lớn, có một phóng viên đang chờ phỏng vấn.

Thấy Trác Dật xuất hiện, họ liền chạy tới:

“Xin hỏi Trác tổng, tình hình phục hồi thị lực của anh thế nào rồi?”

Anh đáp gọn: “Ổn.”

“Có tin đồn anh đã tìm được bác sĩ đặc biệt, sắp phẫu thuật thành công?”

Anh mỉm cười nhạt: “Đồn thì vẫn là đồn.”

“Vậy anh có sợ công ty đối thủ lợi dụng tình trạng của mình không?”

Anh quay đầu nhẹ, hướng về phía giọng nói:

“Tôi mù, không có nghĩa là ngu.”

Đám phóng viên cứng họng.

Lâm Yên cố nhịn cười, nhưng miệng vẫn cong lên.

Anh nghiêng đầu:

“Cô đang cười?”

“Không có đâu!”

“Giọng cô run rồi.”

“Tôi… tôi xúc động thôi!”

“Cảm động vì tôi thông minh à?”

“Không, vì anh trả lời mặn quá.”

Anh cười, nụ cười ấy khiến đám phóng viên ngẩn người.

Một người mù, mà thần thái vẫn khiến cả khán phòng im lặng.

Chiều, về lại phòng làm việc.

Lâm Yên đang ghi chép thì điện thoại reo:

“Alô, ai đó?”

“Phòng thiết kế. Tổng tài bảo gửi hồ sơ mẫu qua cho anh ấy, cô ký nhận đi.”

“Dạ, tôi xuống liền.”

Cô mang tài liệu lên, đặt trước bàn anh.

Anh gật đầu:

“Cảm ơn. Cô có thể đọc giúp tôi mục ghi chú không?”

“Vâng.”

Cô đọc chậm rãi từng dòng, không để ý rằng đôi mắt anh – sau lớp kính đen – đang hướng về phía cô, theo từng nhịp giọng nói.

Cô có giọng đọc mềm, hơi khàn, nghe ấm lạ thường.

Khi đọc xong, cô ngẩng lên thì bắt gặp anh đang… nhìn thẳng mình (dù qua kính).

Cảm giác như ánh mắt ấy xuyên qua lớp che đậy, chạm đến tận tim cô.

“Anh… đang nhìn tôi à?”

“Tôi chỉ nghe thôi.”

“Nhưng mắt anh…”

“Có lẽ mắt tôi quên mất rằng mình không nên nhìn.”

Cô đỏ mặt:

“Anh… nói vậy là sao?”

“Không sao cả. Cô tiếp tục làm việc đi.”

Cô quay đi, tim đập thình thịch.

Người này… đúng là nguy hiểm thật.

Tối hôm đó, cô ngồi ghi nhật ký công việc:

Ngày thứ ba đi làm ở Trác Thị.

Tổng tài Trác Dật thật kỳ lạ. Anh ta như nghe được mọi thứ, thậm chí cảm nhận được mình đang nhìn gì. Có lúc tôi thấy như anh ta không hề mù. Nhưng… ánh mắt đó, lại buồn đến lạ.

Không biết vì sao tôi lại thấy thương anh ta.

Đang viết thì điện thoại rung. Tin nhắn từ số lạ:

[Trác Dật]: “Cà phê mai, nhớ pha ít đắng hơn.”

[Lâm Yên]: “Anh còn làm việc giờ này à?”

[Trác Dật]: “Không ngủ được.”

[Lâm Yên]: “Anh bị mất ngủ à?”

[Trác Dật]: “Chắc do một người nói nhiều.”

[Lâm Yên]: “Vậy tôi im.”

[Trác Dật]: “Không. Nếu cô im, chắc tôi mất ngủ thật.”

Cô nhìn màn hình, ngẩn người.

Một câu nói nhẹ, nhưng khiến tim cô… ấm.

Ngày hôm sau.

Trác Dật có cuộc họp lớn. Cô được giao chuẩn bị tài liệu.

Đang tất bật thì thấy anh bước ra, tay cầm gậy.

“Cô đi cùng.” – Anh nói.

“Dạ?”

“Đưa tôi đến phòng họp.”

“Ơ, có thư ký trưởng mà.”

“Cô là trợ lý cá nhân, cô phải hiểu tôi hơn người khác.”

Lâm Yên đành đi cạnh, vừa đỡ vừa dặn:

“Anh cẩn thận nhé, đoạn này có bậc.”

“Tôi biết. Cô nói nhiều quá.”

“Thì tôi sợ anh ngã.”

“Cô muốn tôi ngã à?”

“Không! Tôi chỉ… thôi, coi như tôi câm.”

“Không nên, tôi mất thú vị.”

Cô ngước nhìn, thấy anh cười nhẹ.

Cái kiểu nửa thật nửa trêu khiến cô vừa muốn giận, vừa không nỡ.

Phòng họp.

Các giám đốc đã ngồi đủ.

Khi Trác Dật bước vào, tất cả đều đứng dậy.

Anh ra hiệu: “Ngồi đi.”

Cuộc họp bắt đầu.

Lâm Yên đứng cạnh, ghi chép, lặng lẽ quan sát.

Trác Dật tuy “mù”, nhưng cách anh điều hành thật khiến người ta nể phục.

Chỉ nghe qua giọng nói, anh đã biết ai đang nói dối, ai đang lúng túng.

Khi một quản lý báo cáo sai số liệu, anh nói ngay:

“Cột thứ ba trong bảng đó, số liệu 1,5 triệu là sai. Phải là 1,8 triệu. Cô quên trừ chi phí vận hành.”

Cả phòng chết lặng.

Anh… không nhìn thấy mà vẫn phát hiện lỗi?

Lâm Yên nhìn anh, ánh mắt thán phục.

“Người này thật sự mù sao?”

Sau buổi họp, cô mang tài liệu về bàn, vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

Anh bước ra sau cô, nhẹ giọng:

“Cô định nhìn tôi mãi thế à?”

“Ơ… tôi đâu có nhìn!”

“Cô nhìn từ khi tôi nói đến giờ.”

“Anh… cảm nhận được à?”

“Không, tôi thấy rõ ràng.”

Cô sững người.

Anh nhếch môi: “Đùa thôi. Cô sợ hả?”

“Anh… anh thật đáng ghét!”

Cô quay đi, má đỏ lựng.

Còn anh thì mỉm cười, tay khẽ chạm vào kính đen, che lại ánh sáng vừa lóe trong mắt.

Buổi chiều, khi Lâm Yên chuẩn bị về, trời đổ mưa.

Cô loay hoay trong sảnh, không mang ô.

Bất ngờ, giọng nói quen thuộc vang lên:

“Cô còn định đứng đó mãi à?”

Cô quay lại, thấy Trác Dật cầm ô.

Anh khẽ nói:

“Cùng về đi. Xe đang chờ.”

“Nhưng… anh không thấy đường.”

“Tôi có cô.”

Câu nói đơn giản mà khiến tim cô khẽ run.

Họ cùng bước ra dưới mưa.

Cô cầm tay anh, tay kia giữ ô.

Giọt mưa lăn trên vai, hương nước mưa hòa với hương cà phê phảng phất quanh anh.

Khoảnh khắc ấy, lạ thay, cô không thấy anh là người mù.

Chỉ thấy một người đàn ông – trầm tĩnh, ấm áp và khó đoán.

Trên xe.

Không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp trên kính.

“Lâm Yên.”

“Dạ?”

“Cô có sợ bóng tối không?”

“Tôi… từng sợ. Nhưng giờ thì không.”

“Tại sao?”

“Vì tôi biết, chỉ cần có ánh sáng nhỏ thôi, cũng đủ soi được cả căn phòng.”

Anh gật đầu nhẹ, giọng trầm thấp:

“Vậy cô có tin, đôi khi người trong bóng tối lại nhìn rõ hơn người ngoài ánh sáng không?”

“Ý anh là… anh?”

“Có lẽ vậy.” – Anh cười, mơ hồ.

“Cô không cần nhìn để thấy, chỉ cần cảm nhận. Như cách tôi biết cô đang đỏ mặt chẳng hạn.”

“Anh—!”

“Đừng chối, tôi nghe hơi thở cô khác rồi.”

“…”

Cô quay đi, mặt đỏ như gấc.

Trác Dật ngả lưng ra ghế, khóe môi nhếch nhẹ.

Cô gái này, thật thú vị.

Khi xe dừng trước khu chung cư của cô, Lâm Yên khẽ nói:

“Cảm ơn anh đã cho quá giang.”

“Không có gì. Ngày mai nhớ đến sớm.”

“Vâng, tôi biết rồi. Chúc anh ngủ ngon.”

“Cô cũng vậy, người nói nhiều.”

Cửa xe khép lại.

Trác Dật ngồi im, ngón tay chạm nhẹ lên kính xe, nơi cô vừa đứng.

Ánh đèn đường phản chiếu trong mắt anh – đôi mắt không hề mù.

“Tôi nói dối cả thế giới rằng mình mất ánh sáng.

Nhưng chỉ với cô, tôi lại muốn nhìn thấy nhiều hơn bất cứ ai.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×