tổng tài mắc bệnh giả mù

Chương 9: THƯ KÝ LÂM BỊ ĐỒN LÀ “BẠN GÁI TỔNG TÀI”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai.

Trác Thị trở lại guồng quay bận rộn như mọi khi. Hành lang văn phòng tầng 25 – nơi làm việc của tổng tài Trác Dật – hôm nay lại ồn ào khác thường. Những tiếng thì thầm to nhỏ, những ánh mắt đầy tò mò, và những cái liếc lén lút hướng về phía Lâm Yên – cô thư ký mới nhậm chức.

“Ê, mày nghe tin gì chưa? Thư ký Lâm với tổng tài ấy…”

“Biết chứ, người ta nói cô ta dọn đến biệt thự tổng tài ở luôn rồi đó!”

“Trời ơi, mới làm được có mấy tuần mà ‘leo’ nhanh dữ!”

“Nhưng mà, tổng tài bị mù mà, có khi… cô ta lợi dụng lòng thương hại.”

Tiếng xì xào như ong vỡ tổ.

Lâm Yên ôm một chồng hồ sơ, vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe hết. Mặt cô đỏ bừng, suýt thì làm rơi hết đống giấy.

“Cái… cái gì mà ở chung? Tôi chỉ là người chăm sóc tạm thời thôi!” – Cô phản ứng ngay với hai nhân viên nữ đứng gần.

Nhưng người ta chỉ cười khúc khích, ánh mắt đầy ẩn ý.

“À, ‘chăm sóc’ kiểu đặc biệt nhỉ?”

“Không phải!” – Lâm Yên nghiến răng, muốn giải thích thêm nhưng càng nói càng giống như đang biện minh.

Cô thở dài, cúi mặt ôm hồ sơ đi thẳng vào phòng tổng tài, lòng vừa bực vừa xấu hổ.

Trong phòng, Trác Dật đang ngồi dựa lưng vào ghế, gương mặt điềm tĩnh. Nghe tiếng cửa mở, anh khẽ hỏi:

“Sao cô thở hồng hộc như vừa chạy marathon vậy?”

“Anh… anh biết không, người ta đồn tôi là bạn gái anh đó!” – Cô buột miệng, giọng đầy bức xúc.

“Ồ?” – Anh khẽ nhướng mày, môi cong nhẹ. – “Và cô thấy phiền à?”

“Tất nhiên là phiền! Tôi mà là bạn gái anh thật thì đỡ, đằng này không phải! Giờ mọi người nhìn tôi như kiểu lợi dụng anh vậy đó.”

Trác Dật im lặng vài giây, rồi nói bằng giọng điềm nhiên:

“Thế nếu tôi nói thật, rằng cô là bạn gái tôi thì sao?”

“Anh đừng nói bậy!” – Lâm Yên gần như hét lên.

Anh khẽ cười, giọng chậm rãi:

“Cô nói tôi đừng nói bậy, nghĩa là cô sợ người khác tin thật, hay sợ chính mình tin?”

Lâm Yên sững lại. Trong khoảnh khắc ấy, cô không thể trả lời được.

Trác Dật nghiêng người ra trước, dù “mù” nhưng ánh nhìn ẩn sau kính đen dường như vẫn xuyên thấu qua cô.

“Đừng để tâm mấy lời đồn. Chó sủa là việc của chó, chúng ta cứ đi là được.”

Lâm Yên há hốc miệng.

“Tổng tài, anh vừa… ví nhân viên mình là chó?”

“Cô tự hiểu thế à?” – Anh đáp tỉnh bơ.

Cô nghẹn lời, nhìn anh mà chỉ muốn gõ đầu cái tên lạnh lùng này một cái cho hả giận. Nhưng rồi ánh mắt anh khẽ cong lên, nụ cười mờ mờ nơi khóe môi khiến cô không nỡ.

Buổi trưa, phòng nghỉ của nhân viên.

Lâm Yên ngồi ở góc, lặng lẽ ăn cơm hộp. Cô cố tỏ ra không quan tâm, nhưng ai cũng biết tin đồn vẫn đang lan nhanh như virus.

Điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ Tô Du – cô bạn thân làm ở phòng PR:

[Tô Du]: Trời đất ơi, bà nổi rồi đó! Nhóm chat nội bộ đang bàn tán ầm ĩ!

[Lâm Yên]: Tôi vô tội, tôi chỉ là người làm công ăn lương thôi!

[Tô Du]: Ừ thì… làm công cho người yêu tương lai mà 🤭

Lâm Yên muốn đập đầu xuống bàn.

Chưa kịp phản hồi, giọng một cô nhân viên vang lên từ bàn bên:

“Ê, nghe nói tổng tài chiều nay sẽ tham dự họp báo. Không biết có dẫn ‘cô ấy’ theo không nhỉ?”

Lâm Yên hít sâu. “Cô ấy” ở đây rõ ràng là… cô.

Cô lặng lẽ đứng dậy, dọn hộp cơm, giả vờ như không nghe thấy. Nhưng trong lòng, một cảm giác kỳ lạ len vào – nửa tức giận, nửa… xao động.

Buổi chiều, trong văn phòng tổng tài.

Lâm Yên đem tài liệu đến cho Trác Dật ký. Anh đang nói chuyện điện thoại với giọng nghiêm nghị, bàn tay lật từng trang báo cáo.

“Ừ, tôi sẽ có mặt đúng giờ.” – Anh cúp máy, quay sang hỏi:

“Cô định tránh tôi đến bao giờ?”

“Tôi đâu có tránh!” – Cô cãi.

“Cô tránh cả ánh mắt tôi, giọng tôi, thậm chí tiếng bước chân tôi.”

“Anh… tinh thế cơ à, dù ‘không thấy’ gì.”

Anh mỉm cười, không đáp. Cô đỏ mặt, cúi đầu, đặt tập tài liệu xuống bàn.

“Anh ký ở đây, và đây nữa.”

Anh đưa tay, chạm nhẹ vào ngón tay cô. Chỉ một giây thôi, nhưng tim Lâm Yên như dừng lại.

“Xin lỗi, tôi…”

“Không cần.” – Anh nói khẽ, giọng trầm ấm. – “Tôi quen rồi.”

Câu nói ấy khiến không khí trong phòng bỗng trở nên khác lạ. Cô nhanh chóng thu tay lại, vội vàng tìm cách đổi chủ đề.

“À… họp báo chiều nay, tôi chuẩn bị xe cho anh nhé?”

“Không cần.”

“Hả? Nhưng…”

“Cô đi cùng tôi.”

Lâm Yên ngẩng phắt đầu lên. “Tôi á?”

“Đúng. Để thiên hạ khỏi tốn công đồn đoán.” – Giọng anh điềm tĩnh như thể vừa nói chuyện thời tiết.

“Nhưng nếu tôi đi cùng anh thì…”

“Thì họ càng tin hơn.” – Anh cắt lời. – “Càng tốt.”

Cô suýt nghẹn thở.

“Tổng tài, anh đang muốn tôi bị nhân viên cả công ty ghét hả?”

“Không. Tôi chỉ muốn họ hiểu rằng cô không cần phải cúi đầu trước bất cứ lời đồn nào.”

Anh nói xong, đứng dậy, nhẹ nhàng cầm gậy dò đường. Cô chỉ biết ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh – vừa kiêu ngạo, vừa cô độc, lại ấm áp đến kỳ lạ.

Chiều hôm đó, tại buổi họp báo ra mắt dự án mới của Trác Thị.

Ánh đèn flash chớp liên tục. Phóng viên chen chúc, bàn ghế sắp kín khán phòng. Khi Trác Dật xuất hiện cùng “thư ký riêng” – tức Lâm Yên – mọi ống kính đều hướng về phía họ.

Người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm, khí chất trầm ổn đến mức khiến cả căn phòng phải im lặng vài giây. Còn cô gái đi bên cạnh, mặc váy trắng đơn giản, dáng người thanh mảnh, nụ cười nhẹ nhàng.

Trông họ… thật sự rất đẹp đôi.

“Trời ơi, nhìn kìa!” – một phóng viên thì thầm. – “Tổng tài Trác Dật lần đầu dẫn phụ nữ đi cùng xuất hiện trước truyền thông đó!”

Lâm Yên cảm giác hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về mình. Tim cô đập thình thịch, tay khẽ run. Nhưng ngay lúc ấy, Trác Dật nghiêng đầu, giọng anh vang lên bên tai cô – trầm, ấm và bình tĩnh:

“Đừng sợ. Tôi ở đây.”

Chỉ ba chữ thôi, mà lại khiến cả thế giới ngoài kia như mờ đi.

Buổi họp diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một phóng viên đứng dậy hỏi:

“Xin hỏi Tổng tài Trác, cô gái đi cùng ngài là ai? Có tin đồn nói cô ấy là bạn gái ngài, điều này có đúng không?”

Không khí khựng lại. Tất cả máy ảnh đều hướng về họ.

Lâm Yên gần như nghẹt thở. Cô quay sang, định mở miệng phủ nhận, nhưng Trác Dật đã nói trước:

“Đúng.”

Một chữ ngắn gọn, nhưng khiến khán phòng như nổ tung.

Cô tròn mắt nhìn anh. “Anh…”

Anh quay đầu, khẽ nghiêng môi cười, giọng vẫn bình tĩnh đến lạnh người:

“Là bạn gái tôi.”

Tiếng bàn tán dấy lên, đèn flash chớp liên hồi. Lâm Yên chỉ muốn độn thổ.

“Anh nói thật à?!” – Cô nghiến răng, thì thào.

“Giả cũng chẳng ai tin.” – Anh đáp, môi vẫn cong nhẹ.

Buổi họp báo kết thúc trong cơn hỗn loạn tin tức. Trên mạng xã hội, từ khóa #TổngTàiTrácDậtBạnGáiBíẨn leo top chỉ sau một giờ.

Trở về biệt thự, Lâm Yên suýt phát điên.

“Anh biết anh vừa làm gì không? Cả công ty giờ nghĩ tôi quyến rũ anh đó!”

“Không sao. Miễn tôi không nghĩ thế.” – Anh nói, thong thả tháo kính, đặt lên bàn.

“Anh dễ nói lắm! Tôi bị đồn rồi bị ghét, bị soi, bị ghen nữa!”

“Cô quan tâm quá nhiều đến người khác nghĩ gì.” – Anh bước lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa mét.

“Vì tôi không có quyền lực như anh!” – Cô phản ứng, giọng nghẹn. – “Anh nói một câu, cả thế giới tin. Còn tôi, chỉ cần một lời đồn thôi là mất việc, mất danh dự!”

Trác Dật dừng lại. Trong giây lát, vẻ điềm tĩnh trên mặt anh tan biến, thay bằng sự trầm ngâm.

Anh nhẹ giọng:

“Vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Trách nhiệm gì?”

“Vì đã khiến cô trở thành ‘bạn gái’ trên danh nghĩa của tôi.” – Anh khẽ cười, ánh mắt dịu lại. – “Nếu cô muốn, tôi có thể biến danh nghĩa ấy thành thật.”

Không gian bỗng im lặng.

Tim Lâm Yên như bị ai bóp chặt. Cô nhìn anh, người đàn ông luôn giấu sau lớp kính đen kia, bỗng chốc trở nên chân thành đến mức khiến cô không dám chớp mắt.

“Anh đang nói thật sao?” – Cô khẽ hỏi.

“Lần này, không có giả vờ.”

Cô cúi đầu, không nói được gì. Cảm xúc trong lòng rối như tơ vò.

Trác Dật khẽ bước tới thêm một bước, giọng anh trầm thấp:

“Đừng trốn tránh nữa, Lâm Yên. Cô biết rõ tôi không chỉ xem cô là trợ lý.”

Ánh mắt anh – dù bị che khuất – vẫn như thiêu đốt từng tế bào trong cô. Cô lùi lại, tim đập loạn, lắp bắp:

“Tôi… tôi cần thời gian.”

“Được.” – Anh đáp khẽ. – “Tôi có cả đời.”

Đêm đó, Lâm Yên nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Cô bật điện thoại, nhìn hàng loạt bài báo đăng về “bạn gái bí ẩn của tổng tài Trác Dật”, kèm hình cô và anh đứng cạnh nhau.

Từng dòng chữ, từng bức ảnh khiến cô vừa sợ, vừa… ấm lòng một cách kỳ lạ.

Một người đàn ông quyền lực như thế, giữa bao nhiêu áp lực, lại dám nói ra trước công chúng rằng cô là “bạn gái” anh.

Nếu đó chỉ là kế hoạch để xoa dịu dư luận, cô có thể hiểu.

Nhưng giọng nói anh khi ấy – trầm, chắc, đầy cảm xúc – khiến cô không thể không tin.

Cô chạm nhẹ vào màn hình, nhìn nụ cười nhạt của anh trong bức ảnh.

“Anh Trác… rốt cuộc anh đang nghĩ gì?”

Ngoài trời, gió đêm khẽ thổi qua khung cửa. Một cơn gió lạnh ùa vào, mang theo hương mưa còn sót lại từ chiều.

Ở tầng trên, Trác Dật ngồi bên cửa sổ, nhắm mắt lại. Trong tay anh, điện thoại vẫn hiển thị dòng tin tức đang lan truyền.

Khoé môi anh cong nhẹ, thấp giọng thì thầm:

“Để xem… cô còn trốn được bao lâu nữa, Lâm Yên.”

Ánh trăng phủ lên gương mặt anh, nửa sáng nửa tối – vừa lạnh lùng, vừa ấm áp.

Một người đàn ông “giả mù”, nhưng lúc này, lại nhìn thấy rõ hơn bao giờ hết người con gái mình muốn giữ lấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×