Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa rọi xuống sàn gỗ, nhẹ nhàng phủ một lớp vàng ấm lên căn phòng tĩnh lặng. Trác Dật đã dậy từ sớm, ngồi bên bàn đọc tài liệu, dù đôi mắt vẫn đeo cặp kính râm đặc trưng.
Âm thanh nhỏ khẽ vang lên từ ngoài cửa. Cốc, cốc.
“Vào đi.” – Giọng anh trầm thấp, lạnh nhạt như thường.
Cánh cửa mở, Lâm Yên ló đầu vào, ôm theo khay điểm tâm. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen gọn gàng, nhìn chẳng khác gì nhân viên văn phòng thật sự.
“Bữa sáng của anh đây. Cháo yến mạch, trứng luộc và sữa tươi ít đường. Tôi có kiểm tra lại rồi, đầu bếp làm đúng theo khẩu phần mà bác sĩ chỉ định.”
Trác Dật không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Cô đặt khay lên bàn, rồi tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện, bắt đầu khuấy cháo.
“Anh ăn đi, để nguội là không ngon đâu.”
Trác Dật khẽ nghiêng đầu.
“Cô luôn thích ra lệnh cho người khác như vậy sao?”
“Không ra lệnh, là nhắc nhở.” – Lâm Yên đáp, giọng vui vẻ. – “Anh không thấy, nên phải có người nhắc chứ.”
Anh nhếch môi, một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua, gần như không ai để ý nếu không nhìn kỹ.
“Vậy cô đang chăm sóc tôi vì trách nhiệm, hay vì lo lắng thật lòng?”
Lâm Yên khựng lại, chiếc muỗng dừng giữa không trung.
“Ờ… tất nhiên là vì công việc. Tôi được trả lương mà.”
“Ra là vậy.” – Giọng anh trầm xuống, thoáng buồn mà cô không nhận ra.
Không khí bỗng yên lặng. Ánh sáng buổi sớm len qua khe rèm, chiếu lên gương mặt Trác Dật, phản chiếu đôi mắt ẩn sau kính đen. Anh vẫn ngồi đó, dáng vẻ bình thản nhưng lại khiến người khác cảm thấy xa cách lạ thường.
Lâm Yên nhìn anh, bỗng thấy trong lòng có chút chua xót không tên.
Người đàn ông này, lúc nào cũng như có bức tường vô hình bao quanh. Dù cô có nói nhiều thế nào, cũng không thể xuyên qua được.
Cô hắng giọng, tìm cách phá tan bầu không khí nặng nề.
“Hôm nay tôi có thể đưa anh đi dạo không? Bác sĩ nói người bị mất thị lực nên thường xuyên tiếp xúc với ánh sáng tự nhiên, tốt cho tinh thần lắm.”
Trác Dật ngẩng đầu lên, gật nhẹ.
“Được.”
Công viên gần khu biệt thự nhà Trác Dật là nơi ít người lui tới, yên tĩnh và trong lành. Ánh nắng chiếu qua những tán lá, tạo thành từng đốm sáng lung linh trên mặt đất.
Lâm Yên đẩy anh ngồi trên chiếc xe lăn nhẹ, dù thực tế anh chẳng cần nó. Nhưng cô cứ khăng khăng:
“Anh đi bộ khó lắm, lỡ ngã thì sao. Tôi không muốn chịu trách nhiệm vì sếp bị thương đâu.”
Trác Dật khẽ cười. “Cô quan tâm tôi thật đấy.”
“Quan tâm vì sợ mất việc thì đúng hơn.”
Anh không đáp, chỉ yên lặng lắng nghe tiếng bước chân của cô, tiếng gió xào xạc qua hàng cây, tiếng chim hót trên cao. Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm, anh thấy lòng mình bình yên đến lạ.
Lâm Yên dừng lại bên hồ nước, cúi người nhặt viên đá, ném xuống mặt hồ. Sóng nước lan ra từng vòng, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ.
“Anh biết không, trước đây tôi từng ước mình có một cuộc sống như trong phim – mỗi sáng dậy có người pha cà phê, có mèo kêu meo meo bên cạnh, có người đợi tôi đi làm về. Nhưng rồi…”
Cô dừng lại, cười nhẹ.
“Thực tế là tôi chỉ có mì gói, đồng hồ báo thức và hóa đơn điện chưa trả.”
Trác Dật nghiêng đầu, khẽ hỏi:
“Vì sao cô lại phải sống một mình?”
“Vì không ai chịu sống cùng tôi.” – Cô nói mà như đùa, nhưng ánh mắt có chút buồn. – “Ba mẹ mất sớm, bạn trai thì bỏ theo người khác. Tôi từng nghĩ mình chẳng đáng được ai quan tâm. Nhưng mà thôi, sống vui là được rồi.”
Anh không nói gì. Giây lát, chỉ còn tiếng gió khẽ thổi qua. Rồi Trác Dật chậm rãi mở miệng:
“Nếu có người thật lòng muốn ở cạnh cô, cô có tin không?”
Lâm Yên bật cười. “Tất nhiên không. Mấy chuyện như thế chỉ có trong tiểu thuyết thôi.”
“Vậy nếu người đó là tôi?”
“Anh á?” – Cô cười phá lên. – “Anh là sếp tôi, lại còn... mù. Tôi mà tin thì đúng là điên mất.”
Câu nói vô tình, nhưng khiến tim anh chùng xuống một nhịp.
Anh quay mặt đi, giấu đi nụ cười cay đắng.
“Cô nói đúng. Tôi điên thật.”
Buổi chiều, trời bất chợt đổ mưa. Hai người trú dưới mái hiên quán nhỏ ven đường. Mưa rơi rào rào, hơi nước lạnh lẽo len qua không khí.
Lâm Yên hắt hơi một cái. “A-xì! Trời ơi, lạnh thật đấy.”
Trác Dật khẽ nghiêng đầu về phía cô, giọng anh trầm ấm:
“Lại gần đây.”
“Hả?”
“Cô đang run.”
“Tôi ổn mà…” – Cô chưa kịp nói xong, anh đã tháo chiếc áo khoác ngoài, choàng lên vai cô.
Lâm Yên ngẩn người. Áo của anh còn vương mùi hương bạc hà nhẹ, ấm áp đến lạ. Cô định trả lại, nhưng anh khẽ nói:
“Giữ lấy. Tôi không lạnh.”
Cô nhìn anh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó tả. Người đàn ông này… tưởng như cách xa ngàn dặm, vậy mà lúc này lại dịu dàng đến mức khiến cô không dám tin.
Mưa vẫn rơi, từng giọt nước lăn dài trên tấm kính hiên, phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo. Giữa không gian mênh mông ấy, hai người ngồi cạnh nhau, chẳng ai nói gì, chỉ nghe tiếng mưa.
“Anh Trác.” – Lâm Yên khẽ lên tiếng sau một lúc.
“Hửm?”
“Nếu một ngày anh nhìn thấy lại được… anh sẽ làm gì đầu tiên?”
Anh im lặng thật lâu. Rồi giọng nói khàn khàn vang lên, chậm rãi:
“Tôi sẽ nhìn xem người ngồi cạnh mình có đang cười không.”
Cô ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười nhạt sau lớp kính đen.
Trái tim đột nhiên đập loạn.
“Anh nói gì kỳ quá, nghe như tán tỉnh ấy.”
“Thì đang tán thật.” – Anh đáp nhẹ.
Cô đỏ mặt, quay đi.
“Anh đúng là… không nghiêm túc gì hết.”
“Cô lại nhầm rồi.” – Giọng anh trở nên trầm thấp. – “Tôi chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.”
Không khí chợt trở nên im lặng. Mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng cô lại dậy lên từng cơn sóng nhỏ.
Trên đường về, Lâm Yên cứ im lặng suốt. Cô không dám nhìn anh, không dám hỏi thêm điều gì. Trác Dật thì vẫn bình thản, nhưng bàn tay anh khẽ nắm lại.
Khi xe dừng trước cổng biệt thự, anh nói khẽ:
“Cảm ơn vì hôm nay.”
“Anh không cần cảm ơn đâu. Tôi chỉ làm đúng việc thôi.”
“Cô luôn lấy công việc ra làm lá chắn.”
“Vì tôi chẳng còn gì khác để bấu víu.” – Cô cười, nhưng trong mắt có chút xót xa.
Trác Dật im lặng một lúc lâu.
“Lâm Yên.”
“Dạ?”
“Nếu một ngày nào đó tôi thật sự nhìn thấy… tôi muốn người đầu tiên tôi thấy là cô.”
Cô sững lại, tim đập mạnh đến mức gần như loạn nhịp.
Nhưng rồi cô lảng đi, cố nở nụ cười bình thường.
“Anh nói chuyện mấy câu như thế… thật dễ khiến người ta hiểu lầm đấy.”
“Thì cứ hiểu lầm đi.” – Anh khẽ nói.
Đêm xuống. Trong phòng khách, Trác Dật ngồi trên ghế, tháo kính râm xuống. Đôi mắt anh sáng trong như thể chưa từng mất thị lực. Ánh trăng phản chiếu lên gương mặt anh, vừa lạnh lùng vừa cô độc.
Anh khẽ chạm vào chiếc áo khoác còn vương mùi hương của cô.
Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi.
“Cô gái đó… đúng là khiến tôi không thể giả mù được nữa rồi.”
Ngoài cửa sổ, mưa đã ngừng rơi. Ánh trăng len qua mây, phủ một lớp sáng bạc dịu dàng lên khắp căn phòng.
Còn trong lòng Trác Dật, lần đầu tiên sau bao năm, có một điều gì đó thật ấm áp — ấm hơn cả ánh mặt trời.