Thành phố khi đêm xuống giống như một biển đèn lộng lẫy.
Những tòa nhà cao tầng phủ ánh sáng vàng hắt lên bầu trời xám, và ở tầng bốn mươi của khách sạn Thẩm Thị, nơi cửa kính phản chiếu cả bầu trời đêm, một người đàn ông đứng dựa bên lan can, tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt sâu thẳm như vực nước.
Thẩm Dực Khiêm.
Tổng tài trẻ tuổi nhất của tập đoàn, kẻ mang trong mình cả quyền lực lẫn sự cô độc.
Anh bật lửa, châm điếu thuốc, khói thuốc tan ra trong không khí hòa cùng hương rượu nồng đậm, mang theo cảm giác nặng nề như một cơn say không lối thoát.
Phía sau anh, cánh cửa khẽ mở.
Tiếng gót giày cao chạm nhẹ xuống nền cẩm thạch lạnh lẽo, từng nhịp đều đặn, run rẩy mà kiên định.
Lâm Khuynh Dao bước vào.
Chiếc váy lụa trắng dài đến đầu gối, vai trần, mái tóc uốn nhẹ buông xuống, từng sợi lòa xòa trên làn da mỏng manh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, tim đập mạnh đến mức cảm giác như sắp vỡ.
“Anh gọi tôi đến để ký hợp đồng… hay để thực hiện nó?”
Giọng cô nhỏ, hơi run, nhưng ánh mắt lại có chút cứng cỏi lạ thường.
Thẩm Dực Khiêm xoay người, ánh nhìn của anh chậm rãi quét qua toàn thân cô.
Không có vẻ thèm khát, chỉ là một sự quan sát lạnh lùng của kẻ đã quen điều khiển mọi thứ.
“Em đã ký rồi.” – Anh đặt ly rượu xuống, tiến lại gần.
“Vậy đừng hỏi thêm nữa.”
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước.
Cô muốn lùi lại, nhưng chân không nghe lời.
Cơ thể cô phản ứng theo một cách khác — hơi thở gấp gáp, da nổi gai, và tim thì đập loạn như sợ hãi lẫn chờ đợi.
Bàn tay anh nâng cằm cô lên, ngón cái chạm nhẹ nơi khóe môi.
“Ngẩng đầu lên.” – giọng anh trầm thấp, mang âm hưởng ra lệnh.
Cô làm theo, ánh nhìn chạm ánh nhìn.
Chỉ một giây đó thôi, cô nhận ra thứ ánh sáng trong mắt anh không chỉ là lạnh lùng, mà còn có một thứ gì đó sâu và nguy hiểm.
Rồi môi anh chạm vào cổ cô.
Một nụ hôn nhẹ, nhưng khiến toàn thân cô căng cứng.
Mùi rượu, khói thuốc, mùi da thịt hòa quyện.
Hơi thở anh nóng rát, nặng nề.
Cô lùi lại, nhưng anh đã siết eo cô lại, kéo sát vào người.
“Đừng run.” – Anh nói khẽ bên tai.
“Tôi không thích những người giả vờ ngây thơ.”
“Tôi không giả vờ.” – Cô đáp, giọng gần như nghẹn.
“Vậy thì tốt.”
Anh mỉm cười, nụ cười nửa miệng khiến cô như rơi vào bẫy.
Chiếc dây kéo váy từ từ trượt xuống.
Âm thanh vải lụa rơi xuống sàn nghe khẽ đến mức gần như hòa vào tiếng tim đập.
Cô đứng đó, chỉ còn lại lớp váy mỏng manh, làn da phản chiếu ánh đèn vàng.
Ánh mắt anh trượt dọc cơ thể cô, rồi dừng lại nơi bờ vai gầy.
Anh cúi xuống, môi anh di chuyển chậm rãi dọc theo đường cong mềm mại ấy, vừa ấm, vừa rát bỏng.
Hơi thở cô dồn dập, bàn tay vô thức bấu chặt tấm áo sơ mi anh.
Mọi lý trí dần tan rã.
Anh nâng cô lên, đặt xuống giường.
Tấm drap trắng lạnh chạm vào lưng cô, đối lập với hơi nóng đang lan ra khắp người.
Cô khẽ nói, giọng run rẩy:
“Chúng ta… thực sự phải làm vậy sao?”
“Em có thể rút lui,” – anh đáp, ngón tay khẽ lướt trên môi cô – “nhưng khi đã ký, thì phải tuân theo.”
Rồi anh hôn cô.
Một nụ hôn dài, sâu, gần như muốn nuốt trọn hơi thở của cô.
Mọi kháng cự đều trở nên vô nghĩa.
Căn phòng chìm trong ánh sáng vàng mờ.
Tiếng vải cọ xát, tiếng thở gấp gáp, tiếng tim đập hòa thành một bản nhạc hỗn loạn.
Cô không biết mình đã gọi tên anh bao nhiêu lần, chỉ nhớ mỗi lần như thế, anh lại siết chặt hơn, sâu hơn, mãnh liệt hơn.
“Dực Khiêm…” – cái tên ấy bật ra như một lời cầu xin lẫn tan vỡ.
Anh khẽ dừng lại, ánh mắt nhìn cô có chút mềm đi.
Nhưng rồi lại tiếp tục, từng nhịp, từng cái chạm đều như in sâu vào cơ thể.
Thời gian trôi đi.
Cả căn phòng chỉ còn lại mùi rượu và hơi ấm của hai người hòa quyện.
Khi tất cả kết thúc, cô nằm lặng, tấm chăn quấn ngang ngực, mắt mở to nhìn trần nhà.
Anh đứng dậy, kéo lại cổ áo, dáng vẻ điềm tĩnh như chưa từng xảy ra điều gì.
“Hợp đồng có điều khoản số bảy,” – anh nói, giọng đều và lạnh.
“Không được phép yêu tôi.”
Cô quay đầu sang, đôi môi nhợt nhạt.
“Tôi không có ý định đó.”
“Rất tốt.”
Anh đáp gọn, ánh nhìn phảng phất thứ gì đó khó gọi tên – có thể là tò mò, hoặc là thương hại.
Rồi anh bỏ đi, cánh cửa khép lại nhẹ nhàng như kết thúc một cuộc giao dịch.
Khi tiếng bước chân anh xa dần, Khuynh Dao đưa tay lên che mắt.
Nước mắt trào ra, ấm nóng, lan xuống gối.
Cô không biết mình đang khóc vì điều gì – vì xấu hổ, vì đau, hay vì nỗi trống rỗng trong tim.
Chỉ biết rằng, kể từ đêm nay, cô đã thuộc về người đàn ông ấy – không bằng tình yêu, mà bằng một bản hợp đồng lạnh lẽo.
Ngoài kia, trời dần sáng.
Ánh bình minh xuyên qua rèm cửa, rọi lên làn da nhợt nhạt của cô.
Một vệt đỏ mảnh trên cổ, một chút đau rát nơi vai – tất cả như minh chứng rằng cô đã đánh đổi quá nhiều chỉ vì hai chữ “tiền bạc”.
Khuynh Dao siết chặt tay, thở hắt ra.
“Hợp đồng hôn nhân…” – cô thì thầm – “đã bắt đầu.”
Và ngoài cửa, người đàn ông kia đang bước đi, môi khẽ nhếch cười — một nụ cười lạnh, chẳng ai biết đang ẩn chứa điều gì.