tổng tài nguy hiểm và cô gái giả vờ trong sáng

Chương 2: Điều Khoản Đầu Tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng buổi sớm xuyên qua lớp rèm mỏng, rọi lên làn da trắng mịn còn vương hơi ấm của đêm qua.

Không gian tĩnh lặng đến nỗi cô nghe rõ cả tiếng đồng hồ treo tường.

Lâm Khuynh Dao khẽ mở mắt.

Đầu đau âm ỉ, cơ thể nặng trĩu, từng thớ da vẫn còn in dấu của người đàn ông đó.

Cô chậm rãi ngồi dậy, chiếc chăn trắng trượt xuống, để lộ bờ vai với vài vệt hằn đỏ nhạt.

Một cơn gió từ điều hòa thổi qua khiến cô khẽ rùng mình.

Căn phòng rộng, thiết kế tinh tế đến mức hoàn hảo — sang trọng, lạnh lẽo và không có một chút dấu vết nào của hơi người.

Anh không còn ở đó.

Trên bàn chỉ còn lại một tách cà phê đen vẫn còn ấm và một tờ giấy gấp gọn.

Cô cầm lên, chữ viết gọn gàng, cứng rắn:

“9 giờ sáng, điều khoản đầu tiên bắt đầu.

Đừng đến muộn.”

Bên dưới là chữ ký của anh – Thẩm Dực Khiêm.

Cô cười nhạt, đặt tờ giấy xuống.

“Điều khoản đầu tiên…” – cô lẩm bẩm, giọng khàn khàn sau một đêm dài.

Cô bước xuống giường, chân vẫn hơi run.

Váy lụa đã bị rách nhẹ nơi viền, vải lạnh áp vào da khiến cô thấy rõ từng vệt nhức nơi hông.

Cô vào phòng tắm, mở nước.

Dòng nước nóng xối xuống, mang theo hơi ấm và cả cảm giác tội lỗi len lỏi trong tim.

Trước gương, khuôn mặt cô hiện rõ — đôi mắt đỏ hoe, môi sưng nhẹ, cổ vẫn còn vài vết mờ.

Cô đưa tay chạm vào chúng, ánh nhìn trống rỗng.

“Không được phép yêu…” – cô nhắc lại lời anh, nở nụ cười buồn.

Chín giờ kém năm phút, cô đã đứng trước cánh cửa lớn của phòng tổng tài.

Cửa gỗ màu đen, khắc logo Thẩm Thị, lạnh lẽo và nặng nề.

Cô hít sâu, giơ tay gõ nhẹ.

“Vào đi.” – giọng anh vọng ra, trầm thấp như đêm qua, nhưng lúc này mang sắc thái của công việc.

Cô đẩy cửa bước vào.

Anh đang ngồi sau bàn làm việc lớn, áo sơ mi trắng, tay cầm bút, ánh sáng từ cửa sổ hắt lên gương mặt góc cạnh khiến anh trông như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.

Không còn hơi rượu, không còn hơi nóng.

Chỉ có Thẩm Dực Khiêm – người đàn ông của quyền lực và kỷ luật.

“Ngồi đi.”

Cô nghe lời, ngồi xuống ghế đối diện.

Anh đẩy một tập hồ sơ sang phía cô.

“Đây là bản chi tiết điều khoản. Đọc kỹ.”

Cô cầm lấy, lật trang đầu.

Dòng đầu tiên khiến cô khựng lại.

Điều khoản 1: “Mỗi sáng 9 giờ phải có mặt tại văn phòng Thẩm Dực Khiêm với tư cách phu nhân hợp pháp.

Trách nhiệm: xuất hiện cùng anh trong mọi cuộc họp, sự kiện, và bữa tiệc xã hội do Thẩm Thị tổ chức.

Không được phép từ chối.”

Cô ngẩng đầu:

“Anh muốn tôi đóng vai vợ anh… cả ở nơi công cộng?”

“Chẳng phải đó là thỏa thuận sao?” – anh ngẩng lên, ánh mắt dửng dưng.

“Em là vợ hợp pháp của tôi trên giấy tờ. Việc giữ hình ảnh cho Thẩm Thị là nhiệm vụ đầu tiên của em.”

“Nhưng…”

“Không có nhưng.” – anh cắt ngang, giọng trầm xuống.

“Nếu em muốn chấm dứt, tôi có thể xé hợp đồng ngay, nhưng khoản nợ cũ của em sẽ quay lại. Gấp đôi.”

Cô im lặng.

Cổ họng nghẹn lại, tim nhói lên.

Cuối cùng cô chỉ gật đầu, khẽ nói:

“Tôi hiểu.”

Anh đứng dậy, đi vòng ra sau lưng cô.

Khoảng cách quá gần khiến cô cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả lên gáy.

“Đừng quên,” – anh nói nhỏ, bàn tay khẽ đặt lên vai cô –

“hôm qua chỉ là khởi đầu. Em chọn bước vào trò chơi này, thì đừng mong rút lui dễ dàng.”

Ngón tay anh lướt nhẹ từ vai xuống cổ, khiến cô cứng người.

“Anh đang thử tôi sao?”

“Không.” – anh nghiêng người, môi khẽ chạm vào vành tai cô.

“Tôi đang nhắc em nhớ vị trí của mình.”

Hơi thở anh quá gần, tim cô đập loạn.

Hình ảnh đêm qua bỗng hiện về, hơi ấm, nụ hôn, sự chiếm hữu — tất cả ùa về khiến cô đỏ mặt.

Cô đứng bật dậy, lùi lại một bước.

“Tôi sẽ làm tốt vai trò của mình. Nhưng anh… đừng quá đáng.”

Anh khẽ nhướng mày, nhìn cô từ đầu đến chân, nụ cười chậm rãi hiện ra.

“Đừng ra điều kiện với tôi, Khuynh Dao. Em không có tư cách.”

Cô siết chặt tay, môi run nhẹ, nhưng không nói thêm gì.

Anh quay trở lại bàn làm việc, cầm bút ký vài tài liệu, giọng lạnh nhạt:

“Trưa nay, tôi có buổi họp với hội đồng đầu tư. Em sẽ đi cùng.

Trang phục đã chuẩn bị trong phòng thay đồ. Thư ký sẽ hướng dẫn.”

“Rõ.” – cô đáp nhỏ, rồi cúi đầu bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa khép lại.

Chỉ còn lại tiếng bút anh lướt trên giấy và ánh nhìn lạnh tanh hướng ra cửa sổ.

Trong phòng thay đồ, hàng loạt váy dạ hội và bộ công sở được treo sẵn.

Một chiếc váy đen ôm sát, hở vai, tôn lên từng đường cong.

Cô do dự vài giây, rồi mặc vào.

Khi nhìn mình trong gương, cô gần như không nhận ra bản thân — người con gái trong gương xinh đẹp, gợi cảm, nhưng ánh mắt thì trống rỗng.

“Phu nhân Thẩm…” – giọng thư ký vang lên sau lưng, khiến cô giật mình.

“Xe đã sẵn sàng. Tổng tài đang đợi ở sảnh.”

Cô khẽ gật đầu, mím môi bước đi.

Mỗi bước chân là một tầng áp lực vô hình đè lên tim.

Ở dưới sảnh, anh đang đứng chờ, áo vest đen, cà vạt cùng màu, dáng người cao lớn, khí chất khiến mọi người xung quanh phải tránh ánh nhìn.

Cô bước tới.

Anh liếc nhìn cô, khẽ gật đầu:

“Không tệ. Ít nhất, hôm nay em trông giống vợ tôi.”

Cô khẽ đáp:

“Cảm ơn.”

Anh quay đi, mở cửa xe, giọng thấp:

“Đừng quên — điều khoản đầu tiên không chỉ là hình thức.

Từ hôm nay, em là người phụ nữ của tôi.

Trước mặt mọi người, và cả khi không có ai.”

Cô sững lại, tim đập loạn nhịp.

Ánh mắt anh lướt qua, sâu, chậm, như thể nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ trong cô.

Cánh cửa xe đóng lại, và bánh xe lăn đi.

Ngoài cửa kính, cả thành phố trôi ngược — xa hoa, lạnh lẽo, và xa tầm với của một cô gái như cô.

Trong lòng Lâm Khuynh Dao, một nỗi sợ len dần.

Không phải sợ anh… mà sợ chính mình.

Vì mỗi khi nhìn thấy Thẩm Dực Khiêm, tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp.

Và cô biết, đó chính là điều nguy hiểm nhất.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×