Hạ My bước vào công viên giữa buổi sáng trong làn sương mỏng còn vương trên những tán lá. Không khí trong lành, những tiếng chim hót líu lo, và mùi hoa sớm mai khiến cô cảm thấy bình yên đến lạ thường. Cô vốn là một nhân viên văn phòng bình thường, cuộc sống đều đều như những con sóng lăn tăn trên mặt hồ, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng ai ngờ rằng ngay cả một buổi sáng tưởng như yên bình cũng có thể thay đổi cả cuộc đời cô.
Cô vừa đi vừa nhấm nháp cốc cà phê nóng, mắt liếc qua những người đang tập thể dục, thì bất chợt một tiếng “sủa” vang lên, sắc gắt và khẩn trương. Hạ My dừng lại, nhìn quanh, và thấy một chú chó nhỏ đang cố gắng thoát khỏi chiếc dây xích bị đứt. Chú chó lông trắng tinh, đôi mắt trong veo và đầy sợ hãi, lao thẳng vào bụi cây ven đường.
“Huh… Chết tiệt, sao dây xích lại đứt thế này?” Hạ My tự nhủ, tim đập nhanh hơn khi thấy chú chó đang sợ hãi chạy tán loạn giữa công viên đông người. Không suy nghĩ nhiều, cô vội chạy theo.
“Đợi đã! Đừng chạy nữa!” cô vừa chạy vừa gọi. Nhưng chú chó dường như càng hoảng loạn hơn, nhảy qua những gốc cây, đôi chân nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn đến mức Hạ My phải thở hổn hển theo sau.
Đúng lúc đó, một chiếc ô tô sang trọng đi qua gần lối ra công viên, và chú chó lao thẳng ra đường. Một cú sủa đầy kinh hãi vang lên, và Hạ My không kịp nghĩ, chỉ kịp lao tới, quật mình ngã nhào xuống đất, nhưng vừa kịp ôm lấy chú chó.
Cú ngã làm cô lăn một vòng, váy áo lấm lem, cốc cà phê đổ trên mặt đất, nhưng may mắn là chú chó không hề hấn gì. Hạ My thở hổn hển, nhìn chú chó đang run rẩy trong vòng tay mình, lòng vừa lo lắng vừa xúc động.
“Không sao đâu, không sao đâu, đừng sợ, mình ở đây rồi…” cô nhẹ nhàng vỗ về, cố gắng trấn an. Chú chó nhỏ từ từ dịu lại, ngóc đầu nhìn cô với đôi mắt to tròn đầy sự tin tưởng, như thể đã biết rằng cô là cứu tinh của mình.
Nhưng khoảnh khắc yên bình ấy không kéo dài lâu. Một giọng nam lạnh lùng vang lên, dứt khoát mà đầy uy lực:
“Cô đang làm gì với thú cưng của tôi?”
Hạ My giật mình, quay đầu lại, và thấy một người đàn ông cao ráo, mặc vest đen, mái tóc đen bóng mượt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, đang đứng cách cô chỉ vài mét. Chú chó nhỏ vừa mới an toàn trong tay cô bỗng lao thẳng vào chân anh, vẫy đuôi mừng rỡ.
Hạ My đứng phắt dậy, váy dính bùn, mặt nóng bừng: “À… à, xin lỗi… tôi… tôi chỉ…”
Người đàn ông tiến đến gần, giọng nói bình tĩnh nhưng khiến người khác phải nghiêm túc:
“Chú chó này thuộc về tôi. Cô không được phép tự tiện chạm vào nó. Cô có biết nếu nó bị thương, hậu quả sẽ ra sao không?”
Hạ My cắn môi, cảm giác vừa xấu hổ vừa bối rối. “Em… em không cố ý, chỉ là… nó chạy ra đường, tôi sợ nó bị xe đụng…”
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt sắc bén dần mềm mại khi nhìn thấy sự lo lắng chân thành trong đôi mắt cô. Nhưng giọng vẫn nghiêm túc:
“Cô may mắn hôm nay. Nếu không, hậu quả sẽ không chỉ là một vết trầy nhỏ trên nó đâu.”
Hạ My cảm thấy tim mình đập nhanh. Có gì đó trong giọng nói, thần thái của anh khiến cô vừa sợ vừa tò mò. Chưa kịp đáp lời, người đàn ông nhíu mày, cúi xuống nhặt chú chó lên, và nói thêm:
“Để tôi giới thiệu, tôi là Hàn Thừa, CEO tập đoàn Hàn Quốc, và đây là Dante, thú cưng của tôi. Hãy nhớ, lần sau gặp Dante, cô đừng để tái diễn tình huống này nữa.”
Hạ My há hốc miệng, choáng váng. Cô không nghĩ rằng chỉ vì một chú chó, mình lại gặp gỡ tổng tài quyền lực bậc nhất, người mà theo báo chí, vừa đẹp trai, vừa lạnh lùng và quyền lực.
“Em… em… hiểu rồi…” Hạ My lắp bắp, cố gắng đứng thẳng nhưng chân còn run.
Hàn Thừa nhìn cô, đôi mắt sắc bén như muốn soi thấu cả tâm can. Chú chó nhỏ trong tay anh nhảy lên, vẫy đuôi, như thể muốn trêu ghẹo cô gái vụng về này. Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút gì đó không giải thích được – vừa thú vị vừa khó chịu.
“Cô… không phải người trong giới này, đúng không?” Anh hỏi.
Hạ My lắc đầu, vừa muốn cười vừa cảm thấy hơi ngượng: “Dạ… em chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường…”
Hàn Thừa im lặng một giây, rồi giọng trầm xuống, sắc lạnh nhưng vẫn đầy uy lực:
“Nhưng cô vừa cứu Dante. Tôi sẽ ghi nhận điều đó.”
Hạ My giật mình. Ghi nhận điều đó? Cô không hiểu sao một câu nói đơn giản lại khiến tim mình bỗng dưng nhảy lộn một nhịp.
Sau đó, Hàn Thừa quay người, bước đi với chú chó trong tay. Cô đứng đó, nhìn theo bóng lưng cao ráo, mạnh mẽ, cảm giác vừa sợ hãi, vừa háo hức. Cô biết chắc một điều: cuộc gặp này sẽ không chỉ là một buổi sáng tình cờ.
Khi Hạ My quay lại ghế đá, nơi cốc cà phê đổ sũng và váy áo dính bùn, cô thở dài, vừa chán nản vừa… có chút kỳ lạ. Có một cảm giác như định mệnh vừa gõ cửa. Chỉ một lần gặp, nhưng hình ảnh người đàn ông ấy, cùng ánh mắt sắc lạnh pha chút dịu dàng dành cho chú chó, đã in sâu trong tim cô.
Cô không hề biết rằng, lần gặp gỡ tình cờ này sẽ kéo cô vào một thế giới hoàn toàn khác – nơi quyền lực, tiền tài, và cả những cảm xúc chưa từng trải qua đang chờ đón. Từ hôm nay, cuộc đời Hạ My sẽ không còn bình thường nữa.
Và chú chó Dante, có lẽ không biết rằng, chính cậu ta đã trở thành nhịp cầu kết nối hai con người tưởng chừng không liên quan – Hạ My, cô gái bình thường, và Hàn Thừa, tổng tài quyền lực nhất nhì thành phố.
Hạ My ngồi đó, nhìn nắng sớm chiếu qua tán cây, lòng dâng lên một cảm giác vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, nhưng cũng tràn đầy tò mò. Cô không thể ngờ rằng, chỉ một buổi sáng, một chú chó nhỏ, và một người đàn ông lạnh lùng… lại đủ để thay đổi toàn bộ cuộc đời cô.
Và chính ở khoảnh khắc đó, trong lòng Hạ My, một tia lửa hy vọng và tò mò bắt đầu nhen nhóm, báo hiệu một hành trình ngọt ngào nhưng cũng đầy sóng gió đang chờ phía trước.