tổng tài sủng vô điều kiện

Chương 2: Lời đề nghị bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi sáng định mệnh ở công viên, Hạ My vẫn không thể nào quên ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa chút gì đó khó gọi tên của Hàn Thừa. Trên đường đi làm, tâm trí cô cứ xoay vòng quanh hình ảnh người đàn ông đó, đến mức cô suýt va phải một cột đèn giao thông khi đang bước lên vỉa hè.

“Chết tiệt, mình đang nghĩ gì thế này?” cô tự nhủ, cúi xuống nhìn đôi giày lấm bùn của mình. Sáng nay, áo váy vẫn còn dính chút bùn đất, tóc hơi rối, nhưng trong lòng lại cảm thấy… tim mình loạn nhịp mỗi khi nhớ tới ánh mắt Hàn Thừa.

Đến công ty, Hạ My vừa bước vào thang máy thì điện thoại rung lên. Tin nhắn hiện ra từ một số lạ:

“Chào cô, tôi muốn gặp cô lúc 10h tại tòa nhà A, phòng tổng giám đốc. – Hàn Thừa”

Hạ My đọc xong, tim đập nhanh, cổ họng khô khốc. Cô nhìn quanh phòng làm việc, chẳng thấy ai để có thể hỏi, và tự hỏi: “Gặp anh ấy… để làm gì nhỉ?”

10 giờ sáng, cô đứng trước cửa phòng tổng giám đốc. Tay run run, tim đập thình thịch. Cô gõ nhẹ cửa. “Dạ, em… em có thể vào không ạ?”

“Vào đi.” Giọng trầm lạnh, nhưng có âm hưởng uy quyền khiến Hạ My phải nín thở.

Cánh cửa mở ra, Hàn Thừa đang ngồi sau bàn làm việc sang trọng, chiếc vest đen vừa vặn khiến thân hình anh càng thêm cao ráo. Chú chó Dante, trong một chiếc giỏ sang trọng, đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh.

“Ngồi đi.” Anh chỉ vào chiếc ghế trước bàn. Hạ My bước vào, cố gắng giữ bình tĩnh, dù lòng vẫn loạn nhịp.

Hàn Thừa ngồi thẳng lưng, nhìn cô từ đầu đến chân bằng ánh mắt thăm dò. Sau vài giây im lặng, anh nói:

“Tôi muốn mời cô làm trợ lý cá nhân… cho tôi.”

Hạ My giật mình, không ngờ lời đề nghị lại trực tiếp và thẳng thừng đến vậy. “Dạ… nhưng… nhưng em… em không phải là…” cô lắp bắp, mắt mở to.

Hàn Thừa nhíu mày, giọng nghiêm túc: “Cô không phải là gì? Không phải nhân viên văn phòng bình thường? Tôi biết. Nhưng tôi cần một người vừa tỉnh táo, vừa cẩn thận, vừa biết quan sát xung quanh. Và tôi thấy ở cô những điều đó.”

Hạ My sững sờ. Trợ lý cá nhân của tổng giám đốc tập đoàn Hàn – điều đó nghe thật… kinh khủng. Tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Em… em… không biết liệu mình có thể làm được không…”

Hàn Thừa đứng dậy, bước đến bàn, mở một tập hồ sơ, đưa cho cô. “Đây là chi tiết về công việc. Nhưng tôi sẽ nói thẳng: đây không phải công việc bình thường. Trách nhiệm cao, áp lực lớn, giờ giấc linh hoạt… và tất nhiên, quyền lợi tương xứng.”

Hạ My cầm tập hồ sơ, run run mở ra xem. Mỗi con số, mỗi điều khoản, mỗi chế độ đều khiến cô há hốc mồm. Lương tháng cao gấp nhiều lần mức cô từng mơ, đã thế còn có xe đưa đón, bảo hiểm toàn diện, thậm chí cả những quyền lợi cá nhân mà ngay cả đồng nghiệp cùng công ty cũng chỉ dám mơ.

Cô thốt lên: “Đây… đây là… thật sao ạ? Mức lương… quyền lợi…?”

Hàn Thừa gật đầu, ánh mắt vẫn giữ nguyên thần thái lạnh lùng nhưng không kém phần nghiêm túc: “Đúng. Tôi không hứa hẹn suông. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ đảm bảo mọi quyền lợi. Còn nếu cô từ chối, tôi cũng không ép buộc. Chỉ là… cơ hội này không phải lúc nào cũng đến.”

Hạ My cảm thấy choáng ngợp. Tim cô vừa lo sợ vừa háo hức. Cô nhìn lên, ánh mắt Hàn Thừa sắc bén nhưng dường như ẩn chứa một thứ gì đó khiến cô không thể chối từ. Cô biết rằng, đồng ý nghĩa là bước vào một thế giới xa lạ, áp lực, nhưng cũng đầy hứa hẹn.

“Em… em cần thời gian suy nghĩ ạ…” cô thốt ra, giọng còn run.

“Được.” Anh gật đầu. “Tôi cho cô đến cuối ngày hôm nay để quyết định. Nhưng nhớ, cơ hội này không phải lúc nào cũng lặp lại.”

Sau khi ra khỏi phòng, Hạ My bước ra hành lang, cố hít một hơi thật sâu. Mọi thứ trong đầu cô quay cuồng. Cô vừa sợ, vừa lo lắng, vừa tò mò, và… có chút hưng phấn lạ thường.

Cô đi xuống căng-tin, cố ngồi một chỗ để trấn tĩnh. Nhìn ra cửa sổ, cô thấy công viên nơi cô gặp Hàn Thừa sáng nay, bỗng dưng hình ảnh người đàn ông ấy hiện lên trong tâm trí. Ánh mắt sắc bén, giọng nói nghiêm nghị, nhưng khi nói về chú chó Dante… dường như có một sự dịu dàng hiếm thấy.

“Thật không ngờ…” Hạ My thở dài. “Chỉ một buổi sáng… một cuộc gặp tình cờ… mà đã kéo mình vào chuyện… trợ lý cho tổng tài quyền lực…”

Cô tự nhủ rằng bản thân mình chưa từng làm việc trong môi trường áp lực như vậy, chưa từng tiếp xúc với giới thượng lưu, nhưng đồng thời… lại có chút gì đó khao khát được thử thách. Một phần vì tò mò, một phần vì không muốn bỏ lỡ cơ hội mà Hàn Thừa đề nghị.

Trong đầu cô hiện lên đủ loại kịch bản: cô sẽ làm việc như thế nào, có gặp khó khăn không, Hàn Thừa sẽ nghiêm khắc thế nào… nhưng rồi lại có một nụ cười nhẹ nở trên môi. Chỉ nghĩ đến việc được tiếp xúc gần gũi với Hàn Thừa, cô lại thấy tim mình đập nhanh.

Cả buổi trưa, Hạ My vẫn không thể tập trung ăn trưa. Cô nhắn tin cho một vài người bạn thân, cố giải thích tình huống, nhưng câu trả lời chỉ là những biểu tượng cảm xúc hào hứng và ghen tị.

Chiều hôm đó, cô trở lại công ty với quyết tâm. Trước khi vào phòng Hàn Thừa lần nữa, Hạ My hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Nếu đã là cơ hội, thì mình phải thử. Dù sợ hãi… nhưng mình sẽ không hối hận.”

Khi bước vào phòng, Hàn Thừa ngồi đó, chú chó Dante vẫn ngoan ngoãn nằm trên ghế bên cạnh. Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn như xuyên thấu tâm can:

“Cô quyết định rồi chứ?”

Hạ My thở dài, nở nụ cười hơi run: “Dạ… em… em đồng ý ạ.”

Hàn Thừa nhíu mày, nhưng trong ánh mắt, một tia hài lòng lóe lên. “Tốt. Cô sẽ không hối hận. Và tôi sẽ chứng minh, cô sẽ là trợ lý tốt nhất từng có.”

Hạ My ngồi xuống, tim vẫn đập thình thịch, nhưng giờ là nhịp tim vừa sợ hãi, vừa háo hức. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, cuộc đời bình thường của mình chính thức bước sang một chương mới.

Chú chó Dante nhìn cô, vẫy đuôi, như muốn chúc mừng. Và Hạ My, trong lòng, cảm thấy một điều kỳ lạ: đây chính là bước ngoặt định mệnh, lần gặp gỡ tình cờ ở công viên hôm nay đã kéo cô vào một thế giới mới, nơi quyền lực, áp lực, và cả tình cảm bất ngờ đang chờ đợi.

Cô mỉm cười, tự nhủ: “Thế giới của Hàn Thừa… liệu sẽ như thế nào nhỉ?”

Và trong khoảnh khắc ấy, Hạ My biết chắc một điều: cuộc sống của cô sẽ không bao giờ bình thường nữa…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×