Ngày thứ ba công tác, Hạ My thức dậy với tâm trạng vừa hứng khởi vừa căng thẳng. Sau buổi công tác ngày đầu tiên, cô vẫn chưa thể quên ánh mắt quan tâm thầm kín của Hàn Thừa, cùng sự chăm sóc tinh tế mà anh dành cho mình. Nhưng hôm nay, không khí công việc lại trở nên nặng nề hơn, bởi Hàn Thừa nhận được thông tin từ tập đoàn rằng có một đối thủ cạnh tranh đang âm thầm nhắm vào anh và công ty.
Trong bữa sáng tại khách sạn, Hạ My nhận thấy Hàn Thừa chăm chú đọc các báo cáo tình hình thị trường, trầm mặc đến mức khác thường. Anh hiếm khi để lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt sắc lạnh và hơi nhíu mày hôm nay khiến cô nhận ra rằng tình hình chắc chắn nghiêm trọng.
“Có chuyện gì không ạ?” Hạ My hỏi, giọng hơi run, vừa vì lo lắng vừa vì tò mò.
Hàn Thừa liếc cô một cái, ánh mắt vẫn lạnh nhưng chứa đựng một sự tin tưởng hiếm thấy: “Một đối thủ đang âm mưu gây khó khăn cho công ty. Cô nên chuẩn bị tinh thần.”
Hạ My gật đầu, cố gắng tập trung. Trong lòng, cô vừa lo sợ vừa háo hức. Lần đầu tiên cô cảm nhận được áp lực thật sự từ môi trường kinh doanh khốc liệt, nhưng đồng thời, cô cũng muốn chứng tỏ bản thân.
Buổi sáng trôi qua, Hạ My chăm chú theo dõi các số liệu, ghi chú từng thông tin mà Hàn Thừa và các đồng nghiệp trao đổi. Khi mọi người tập trung vào các báo cáo, cô tình cờ để mắt đến một chi tiết nhỏ trong hồ sơ mà người khác bỏ qua: một dòng dữ liệu về một hợp đồng vừa ký, nhưng có điều bất thường trong điều khoản thanh toán.
Cô lật lại hồ sơ, so sánh với các báo cáo trước, và nhận ra rằng có thể đây chính là “khe hở” mà đối thủ đang nhắm vào. Tim Hạ My đập nhanh, vừa sợ vừa hồi hộp. Nếu sai, cô sẽ làm tình hình xấu hơn, nhưng nếu đúng, đây sẽ là cơ hội để giúp công ty tránh một cuộc khủng hoảng.
Quyết định hành động, Hạ My thu thập tất cả các chứng cứ và chuẩn bị báo cáo nhỏ gọn, minh bạch. Cô đến trước bàn Hàn Thừa, nhẹ nhàng đặt tài liệu lên mặt bàn.
“Tổng tài, em nghĩ em tìm ra manh mối liên quan đến hợp đồng vừa ký. Có thể đây là nguyên nhân khiến đối thủ lợi dụng để gây khó khăn cho công ty,” cô nói, giọng run run nhưng rõ ràng và dứt khoát.
Hàn Thừa ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén hướng về cô, và có một khoảnh khắc im lặng như thể kiểm chứng từng chi tiết. Rồi anh mở tài liệu, rà soát thông tin mà Hạ My cung cấp.
“Cô chắc chứ?” anh hỏi, giọng vẫn lạnh nhưng có chút hứng thú.
Hạ My gật đầu: “Em đã kiểm tra kỹ càng. Nếu xử lý kịp thời, công ty sẽ không gặp rủi ro lớn.”
Hàn Thừa im lặng thêm một lúc, rồi gật đầu: “Rất tốt. Cô làm đúng. Tôi sẽ dựa vào manh mối này để xử lý tình hình.”
Cả phòng làm việc im lặng vài giây, rồi Hàn Thừa gọi ngay cuộc họp khẩn. Trong cuộc họp, anh trình bày phương án đối phó, nhấn mạnh các điểm quan trọng mà Hạ My phát hiện. Mọi người lắng nghe, nhiều ánh mắt ngạc nhiên và kinh ngạc.
Khi cuộc họp kết thúc, Hạ My vẫn đứng nép bên cạnh, tim đập thình thịch. Cô không dám tin rằng, mình vừa đóng góp một phần quan trọng để cứu công ty khỏi khủng hoảng.
Hàn Thừa quay sang nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có chút khích lệ:
“Cô làm tốt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một trợ lý mới có khả năng phát hiện chi tiết quan trọng như vậy. Tôi công nhận năng lực của cô.”
Hạ My đỏ mặt, tim đập mạnh. Lời khen của Hàn Thừa không chỉ là lời công nhận, mà còn là sự sủng thầm kín mà cô chưa từng được nhận trước đây. Cô cảm thấy tự hào, nhưng cũng hơi bối rối.
Nhìn quanh phòng, Hạ My nhận thấy các đồng nghiệp từng nghi ngờ, ganh ghét cô nay nhìn cô với ánh mắt khác. Một vài người gật đầu nhẹ, thể hiện sự tôn trọng, trong khi những đồng nghiệp ganh ghét trước kia bỗng dưng im lặng, không dám nói lời khó chịu nào nữa.
Trong giây phút đó, Hạ My hiểu rằng, không chỉ mình vừa vượt qua thử thách, mà còn được Hàn Thừa nhìn nhận năng lực và sự trưởng thành. Cô cảm thấy tim mình như vừa rung lên một nhịp mới – vừa tự hào, vừa hạnh phúc, vừa… rung động nhẹ khi nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy tin tưởng của anh.
Buổi chiều, khi mọi thứ dần ổn định, Hạ My ngồi lại bàn làm việc, tay cầm cốc trà nóng, lòng vẫn còn hồi hộp. Cô nhìn về phía Hàn Thừa, anh đang trao đổi với các đối tác qua điện thoại, dáng vẻ lạnh lùng nhưng vẫn đầy uy quyền. Nhưng giờ đây, trong mắt cô, Hàn Thừa không chỉ là tổng tài lạnh lùng, mà còn là người đàn ông quan sát, tin tưởng và… bảo vệ cô một cách thầm lặng.
Một đồng nghiệp trẻ tiến đến:
“Chị Hạ, hôm nay chị thật sự xuất sắc. Không ngờ cô trợ lý mới lại tinh tế và nhanh nhạy đến vậy.”
Hạ My mỉm cười, cảm thấy vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô biết rằng, từ giờ, đồng nghiệp sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác – tôn trọng, thậm chí có chút nể nang. Nhưng trong lòng, cảm giác ấm áp và rung động vì Hàn Thừa vẫn chiếm trọn.
Khi buổi làm việc kết thúc, Hạ My và Hàn Thừa rời công ty. Trong thang máy, Hàn Thừa đứng gần cô, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc.
“Ngày hôm nay… cô làm tốt. Tôi hài lòng,” anh nói, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng, khiến tim Hạ My đập mạnh.
“Dạ… em… cảm ơn anh ạ,” cô thốt ra, giọng run run nhưng không giấu được hạnh phúc.
Hàn Thừa chỉ gật nhẹ, không nói thêm gì, nhưng cử chỉ ấy đã khiến Hạ My hiểu rằng, anh thực sự công nhận năng lực và sự trưởng thành của cô. Đồng thời, điều này cũng khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Trên đường trở về khách sạn, Hạ My tự nhủ:
“Ngày hôm nay… mình đã vượt qua thử thách. Nhưng quan trọng hơn, mình đã được Hàn Thừa nhìn nhận. Cảm giác này… vừa hạnh phúc, vừa lo lắng… nhưng thật tuyệt vời.”
Về đến phòng, Hạ My ngồi xuống, tay vẫn cầm tài liệu. Trong lòng, cô biết rằng, thử thách hôm nay chỉ là bước đầu tiên trong hành trình đầy áp lực, quyền lực nhưng cũng đầy rung động. Và Hàn Thừa – người đàn ông quyền lực, tinh tế và đầy sủng thầm kín – sẽ tiếp tục là người dẫn dắt cô, bảo vệ cô, và khiến trái tim cô rung động từng ngày.
Khi đêm buông xuống, Hạ My nhìn ra khung cửa sổ, ánh đèn thành phố lung linh, cô mỉm cười. Cô biết rằng, từ hôm nay, cuộc sống của cô đã khác. Không chỉ là một cô gái bình thường làm trợ lý cho tổng tài, mà còn là người vừa chứng tỏ năng lực, vừa nhận được sự sủng thầm kín và quan tâm tinh tế từ Hàn Thừa – điều khiến trái tim cô loạn nhịp và ngọt ngào hơn bao giờ hết.