tổng tài sủng vô điều kiện

Chương 5: Chuyến đi công tác đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, Hạ My thức dậy với một tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp. Đây là chuyến công tác nước ngoài đầu tiên cùng Hàn Thừa – tổng tài quyền lực nhất nhì thành phố – và cô biết, mọi chi tiết trong chuyến đi này sẽ quyết định cách nhìn nhận của cô đối với anh, và có thể… ảnh hưởng đến cả trái tim cô.

Cô đứng trước gương, chỉnh sửa mái tóc, váy áo và trang điểm nhẹ. “Mình phải thật chỉn chu… Không thể làm anh ấy thất vọng,” cô tự nhủ, tay run run khi thắt chiếc nơ nhỏ trên cổ áo. Hạ My cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường, vừa lo lắng, vừa háo hức.

Tại sân bay, Hạ My thấy Hàn Thừa đứng đó, như một bức tượng sống. Anh mặc vest đen lịch lãm, dáng đi thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy uy quyền. Chú chó Dante ngồi ngoan ngoãn trong giỏ bên cạnh. Khi nhìn thấy cô, Hàn Thừa chỉ gật đầu nhẹ. Không cần lời nói, chỉ ánh mắt, anh đã khiến Hạ My cảm thấy vừa sợ, vừa muốn tiến gần.

Trong suốt chuyến bay, Hạ My luôn cố gắng ngồi thẳng, chú ý mọi chi tiết. Nhưng dường như Hàn Thừa không muốn cô căng thẳng quá mức. Khi thấy cô run vì lạnh trên máy bay, anh lấy chiếc áo khoác nhẹ đưa cho cô.

“Cô mặc vào, tránh bị cảm,” giọng anh trầm thấp, nhưng trong đó ẩn chứa sự quan tâm thầm kín.

Hạ My ngạc nhiên, tim đập nhanh. Cô khẽ mấp máy môi, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Lúc này, hình ảnh người tổng tài lạnh lùng ngoài văn phòng bỗng trở nên mềm mại, gần gũi hơn bao giờ hết.

Chuyến đi kéo dài vài tiếng đồng hồ, và trong thời gian đó, Hạ My quan sát Hàn Thừa một cách thận trọng nhưng không giấu được sự tò mò. Anh làm việc với laptop, trả lời email, trao đổi qua điện thoại với đối tác nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn cô, như muốn chắc chắn rằng cô ổn. Cô nhận ra rằng, dù lạnh lùng, nhưng anh luôn để mắt đến từng chi tiết nhỏ nhất về cô – ly nước trên bàn, ánh mắt mệt mỏi, thậm chí là cách cô nhấp môi khi căng thẳng.

Khi hạ cánh xuống thành phố mới, Hạ My cảm thấy một luồng gió lạ thổi vào, cùng với hương vị xa lạ của đất trời, khiến cô vừa hồi hộp vừa thích thú. Hàn Thừa đưa cô thẳng đến khách sạn sang trọng, nơi đã chuẩn bị sẵn phòng nghỉ đầy đủ tiện nghi.

“Phòng này của cô, tôi đã chuẩn bị mọi thứ. Nếu cần, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào,” anh nói, giọng vẫn lạnh lùng nhưng có chút dịu dàng trong cách anh nhấn mạnh “có thể gọi tôi”.

Hạ My đỏ mặt, nhận chìa khóa. Cô cảm thấy vừa bối rối vừa biết ơn. Trong lòng, cảm giác được chăm sóc thầm kín này khiến tim cô rung động mạnh mẽ.

Buổi chiều, họ đến công ty đối tác để chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng. Hạ My theo sát Hàn Thừa, ghi chú từng chi tiết, nhưng cũng cố gắng quan sát phong thái anh. Anh gặp gỡ đối tác, tự tin, điềm tĩnh và quyết đoán, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt anh lại hướng về cô, nhẹ nhàng, như muốn kiểm tra cô có mệt hay không.

Trong một lúc, Hạ My hơi mệt vì phải đi lại liên tục giữa các phòng, và Hàn Thừa tiến đến, đặt tay lên vai cô một cách bất ngờ:

“Cô nghỉ một chút.” Giọng anh trầm thấp, vừa dứt khoát vừa quan tâm.

Hạ My hơi giật mình, mặt đỏ bừng. Cô khẽ lắc đầu: “Dạ… em ổn ạ…”

Nhưng Hàn Thừa không buông, ánh mắt anh nghiêm nghị: “Tôi không cần nghe lời cô nói. Tôi chỉ cần thấy cô khỏe mạnh.”

Câu nói khiến Hạ My vừa sững sờ vừa rung động. Cô nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên Hàn Thừa thể hiện sự quan tâm một cách rõ ràng, không còn chỉ là ánh mắt tinh tế hay cử chỉ thầm kín như trước. Lòng cô dâng lên một cảm giác vừa hạnh phúc vừa hoang mang.

Trong bữa tối, Hàn Thừa mời Hạ My đi cùng. Trên bàn ăn sang trọng, anh khéo léo quan sát cô, chú ý từng chi tiết: cách cô cầm đũa, cách cô nhấp nước, thậm chí là biểu cảm khi nếm món ăn mới. Mỗi hành động của cô dường như đều được anh lưu tâm, khiến Hạ My cảm thấy vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.

Khi bữa ăn kết thúc, Hạ My dự định trả tiền, nhưng Hàn Thừa lập tức gạt tay:

“Cô không cần phải lo. Tôi đã chuẩn bị tất cả.”

Cô bật cười, nhưng tim vẫn đập nhanh. Anh vừa quyền lực, vừa tinh tế, vừa quan tâm theo cách thầm kín khiến cô vừa sợ vừa rung động.

Sau bữa tối, khi trở về khách sạn, Hạ My định đi tắm, nhưng Hàn Thừa nhoài người qua cửa, đưa cho cô một chiếc khăn mềm mại:

“Dùng đi. Tôi biết chuyến bay dài khiến cô mệt mỏi.”

Cô nhận khăn, ánh mắt lúng túng, tim đập thình thịch. “Dạ… cảm ơn anh…”

Anh chỉ gật đầu, không nói thêm gì, nhưng cử chỉ này đã khiến Hạ My cảm nhận được sự “sủng thầm kín” – một loại quan tâm vừa tinh tế, vừa đầy quyền lực mà chỉ Hàn Thừa mới có thể thực hiện.

Buổi tối đó, Hạ My ngồi trên giường, nhìn ra khung cửa sổ khách sạn, ánh đèn thành phố xa xăm, lòng vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cô tự nhủ:

“Ngày đầu tiên công tác… nhưng anh ấy… khác hẳn so với nơi công sở. Anh ấy vừa lạnh lùng, vừa quan tâm… vừa sủng thầm kín… Trái tim mình… sao lại rung động như thế này?”

Cô biết, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự gần gũi, ấm áp từ Hàn Thừa, và cũng là lần đầu tiên trái tim cô thực sự lung lay trước một người đàn ông vừa quyền lực vừa tinh tế.

Trong khi Hạ My còn đang mơ mộng về những cử chỉ quan tâm thầm kín, Hàn Thừa đứng ngoài cửa, ánh mắt nhìn cô từ xa, một nụ cười khó nhận ra nhưng đầy ý nghĩa xuất hiện trên môi. Anh biết rằng, sự rung động của Hạ My đối với mình đã bắt đầu, và anh sẽ từ từ, từng bước, để bảo vệ và… sủng cô theo cách riêng của anh.

Ngày công tác đầu tiên kết thúc, nhưng trong lòng Hạ My, những rung động, những cảm xúc lạ lùng vẫn còn vang vọng. Cô không biết rằng, chuyến đi này sẽ là bước ngoặt, đưa cô gần hơn với Hàn Thừa – tổng tài quyền lực, lạnh lùng nhưng lại biết quan tâm theo cách khiến trái tim cô loạn nhịp.

Cô khép mắt, thở dài, tim vẫn còn hồi hộp: “Liệu mình có đang rung động… cho anh ấy thật không? Nhưng… cảm giác này… sao mà vừa sợ vừa hạnh phúc đến vậy…”

Và trong khoảnh khắc ấy, Hạ My biết chắc một điều: chuyến công tác đầu tiên này, sẽ không chỉ là về công việc. Nó sẽ mở ra một chương mới, nơi tình cảm, sự quan tâm thầm kín và những rung động ngọt ngào đang chờ đợi cô và Hàn Thừa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×