tổng tài sủng vô điều kiện

Chương 8: Trò đùa tinh nghịch


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ hai sau chuyến công tác, Hạ My bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hứng khởi vừa căng thẳng. Cô đã quen dần với không khí công sở khắc nghiệt, nhưng hôm nay, một cảm giác tinh nghịch khó tả lại len lỏi trong tâm trí. Có lẽ là do những khoảnh khắc dịu dàng và sủng thầm kín của Hàn Thừa trong chuyến công tác vẫn còn ám ảnh, khiến cô muốn thử một điều gì đó… để thấy phản ứng của anh.

Hạ My nhìn thấy Hàn Thừa đang đứng cạnh bàn, chăm chú đọc tài liệu. Ý nghĩ bông đùa chợt nảy ra trong đầu cô. Cô quyết định nhẹ nhàng chọc anh một chút, vừa đủ để tinh nghịch mà không quá lộ liễu.

“Anh Hàn, tôi nghe nói tổng tài cũng… hay cười lắm phải không ạ?” Hạ My hỏi, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch.

Hàn Thừa ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô. “Cô đang ám chỉ điều gì?” giọng anh trầm, nghiêm khắc.

Hạ My nở nụ cười nửa miệng, hờ hững trả lời: “Không có gì đâu… chỉ là nghe đồn thôi ạ.”

Hàn Thừa không nói gì, chỉ nhíu mày, khiến Hạ My thấy tim mình đập nhanh hơn. Ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn tinh tế của anh khiến cô vừa sợ vừa thấy thú vị. Nhưng Hạ My không chịu dừng lại, cô quyết định tinh nghịch hơn: trong lúc Hàn Thừa cúi xuống kiểm tra hồ sơ, cô nhanh tay vẽ một mặt cười nhỏ trên giấy note và dán lên cạnh bàn anh, nơi anh thường đặt tài liệu quan trọng.

Khi Hàn Thừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình mặt cười, cô lặng lẽ nhét tay vào túi, cố gắng không cười. Nhưng phản ứng của anh mới khiến cô bất ngờ. Hàn Thừa híp mắt, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lóe lên một tia tinh quái hiếm thấy.

“Cô… dám trêu tôi?” Anh bước tới, giọng trầm thấp nhưng hơi khẽ run như đang kìm cơn cười.

Hạ My đỏ mặt, lắp bắp: “Dạ… em… chỉ là muốn… thử xem anh cười như thế nào thôi…”

Hàn Thừa bước qua, nhấc nhẹ tay cô lên, rồi đặt xuống một cách tinh tế nhưng có chủ ý: “Được. Cô vừa tinh nghịch… vừa nguy hiểm.”

Cả văn phòng lúc này, Hạ My cảm nhận được những ánh mắt tò mò của đồng nghiệp. Một số người nở nụ cười, nhận ra rằng hôm nay sẽ có “cuộc vui” giữa tổng tài và cô trợ lý mới.

Nhưng Hàn Thừa không để cô yên. Trong suốt buổi sáng, anh bắt đầu sắp xếp những tình huống tinh nghịch khiến Hạ My bối rối. Khi cô vừa đi qua bàn, một cốc nước lạnh bỗng dưng “vô tình” rơi gần chân cô, khiến Hạ My giật mình, đôi má đỏ bừng. Hàn Thừa đứng cạnh, vẻ mặt nghiêm nghị: “Cẩn thận.”

Hạ My quay sang anh, nghi ngờ nhưng không dám phản kháng. Anh chỉ nhếch mép một chút – nụ cười cực nhỏ, nhưng với Hạ My, đó là lần đầu tiên cô thấy Hàn Thừa… cười. Một nụ cười khác hẳn hình ảnh tổng tài lạnh lùng, quyền lực mà cô vẫn quen nhìn thấy.

Buổi trưa, khi Hạ My đang ăn trưa, Hàn Thừa bước tới, đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ. Trên hộp, có dòng chữ viết tay: “Không phải ai cũng dám tinh nghịch với tôi. Chúc cô may mắn.”

Hạ My mở hộp, bên trong là một chiếc bánh ngọt nhỏ, hình dáng dễ thương, và một tấm note: “Tôi sẽ không tha nếu cô tiếp tục tinh nghịch.” Cảm giác vừa bối rối vừa vui sướng lan tỏa trong cô. Cô không ngờ rằng, Hàn Thừa cũng biết cách đùa giỡn, nhưng theo cách tinh tế, vừa nghiêm khắc vừa thú vị, khiến cô vừa sợ vừa hứng thú.

Buổi chiều, trong một cuộc họp nội bộ, Hàn Thừa tiếp tục “trả thù” cô bằng những trò tinh nghịch khác: anh cho người mang một hồ sơ giả đến bàn Hạ My, bên trong toàn những câu hỏi hài hước, khiến cô phải đỏ mặt giải thích trước cả phòng. Đồng nghiệp không nhịn được cười, còn Hạ My vừa xấu hổ vừa thấy vui.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Hạ My thở dài, vừa mệt vừa bối rối. Nhưng Hàn Thừa tiến đến, đặt tay lên vai cô, giọng trầm ấm:

“Cô làm tốt. Đừng quá lo lắng. Tôi chỉ muốn cô biết… tinh nghịch là tốt, nhưng cần đúng cách.”

Cô ngước nhìn anh, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên và xúc động. Đây là lần thứ hai, cô thấy Hàn Thừa cười và bộc lộ cảm xúc khác hẳn hình ảnh lạnh lùng mà cô từng biết. Cảm giác này khiến tim cô rung động mạnh mẽ.

Trong những ngày tiếp theo, Hạ My nhận ra rằng, Hàn Thừa không chỉ là tổng tài lạnh lùng, quyền lực ngoài công sở. Khi ở cạnh cô, anh biết cách nghiêm khắc nhưng cũng tinh tế, biết trêu chọc, biết bảo vệ, và biết khiến cô cảm thấy vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Một buổi chiều, khi Hạ My chuẩn bị rời văn phòng, Hàn Thừa gọi cô lại:

“Cô hôm nay đã khiến tôi cười nhiều lần. Nhưng lần tiếp theo… nếu muốn tinh nghịch, hãy chuẩn bị tinh thần để chịu ‘trả thù’ của tôi.”

Hạ My đỏ mặt, vừa bối rối vừa hạnh phúc: “Dạ… em sẽ cẩn thận ạ.”

Anh chỉ gật nhẹ, nụ cười thoáng hiện trên môi. Lần đầu tiên, Hạ My thấy tổng tài lạnh lùng có thể vui vẻ, cười đùa và tinh nghịch – và điều đó khiến cô cảm thấy gần gũi, ấm áp, và rung động hơn bao giờ hết.

Trên đường về nhà, Hạ My tự nhủ:

“Ngày hôm nay… anh ấy khác hẳn. Lần đầu tiên tôi thấy Hàn Thừa cười, tinh nghịch, và vui vẻ. Tim mình… sao lại loạn nhịp và hạnh phúc đến vậy?”

Cô biết rằng, trò đùa tinh nghịch hôm nay không chỉ là một phút vui vẻ giữa công việc căng thẳng, mà còn là bước ngoặt để cô nhận ra một mặt khác của Hàn Thừa – dịu dàng, tinh tế, biết sủng, và đôi khi… cũng trẻ con như cô.

Và Hạ My mỉm cười, biết chắc rằng, từ hôm nay, những trò đùa, những tình huống bối rối, những nụ cười hiếm hoi của Hàn Thừa sẽ trở thành khoảnh khắc đáng nhớ, khiến trái tim cô rung động từng ngày, từng giờ…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×