Chiều hôm đó, khi Hạ My chuẩn bị rời văn phòng, điện thoại của cô rung lên. Màn hình hiển thị tên Hàn Thừa. Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhấc máy:
“Dạ, em nghe anh ạ?”
Giọng trầm ấm của Hàn Thừa vang lên: “Hôm nay, tôi muốn mời cô đi ăn tối. Một bữa tối… ngoài dự tính.”
Hạ My đỏ mặt, vừa bối rối vừa vui sướng. “Dạ… em… được ạ?”
“Đúng. Tôi muốn bồi thường cho những lần… làm cô bối rối trước đây,” anh nói, giọng vẫn trầm, nhưng mang một âm hưởng dịu dàng hiếm thấy.
Hạ My cười khẽ, tim đập mạnh. Cô nhanh chóng chuẩn bị, chọn một bộ váy nhẹ nhàng, thanh lịch nhưng vẫn tôn lên nét nữ tính. Khi bước ra khỏi khách sạn, Hàn Thừa đã đứng sẵn ở sảnh, dáng vẻ lịch lãm, phong thái chuẩn mực. Anh mở cửa xe, cúi người mời cô lên:
“Mời cô.”
Hạ My bước vào, cảm giác tim như nhảy loạn nhịp. Trên đường đi, cô không khỏi quan sát từng cử chỉ của anh. Hàn Thừa không còn lạnh lùng như ở công ty, mà có một sự dịu dàng, tinh tế khiến cô vừa bất ngờ vừa rung động.
Bữa tối được chuẩn bị tại một nhà hàng sang trọng nhưng ấm cúng, khác hẳn không khí trang trọng, căng thẳng của các bữa tiệc thượng lưu trước đây. Hàn Thừa chọn một bàn riêng, nơi ánh đèn vàng dịu nhẹ, tạo cảm giác gần gũi và riêng tư.
“Ngồi đây,” anh gật về phía ghế đối diện, ánh mắt hướng về cô nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Hạ My ngồi xuống, cảm giác vừa hồi hộp vừa thích thú. Cô nhận thấy rằng, hôm nay, Hàn Thừa đã đặt mình vào một vai trò khác: không phải tổng tài lạnh lùng, mà là người đàn ông muốn chăm sóc và trò chuyện cởi mở với cô.
Bữa ăn bắt đầu với những món ăn nhẹ, được chế biến tinh tế. Họ vừa thưởng thức vừa trò chuyện. Hạ My nhận ra rằng, hôm nay, cô được nghe những câu chuyện chưa từng tiết lộ từ Hàn Thừa – về quá khứ, về gia đình, về những mất mát mà anh phải chịu.
“Anh từng nghĩ rằng, quyền lực có thể che lấp mọi tổn thương. Nhưng không… lòng người và những mất mát, không thể giấu đi bằng quyền lực,” Hàn Thừa nói, giọng trầm, ánh mắt thoáng buồn.
Hạ My nhìn anh, vừa xót xa vừa cảm phục. Trong khoảnh khắc này, cô nhận ra rằng, người đàn ông trước mắt không chỉ là tổng tài quyền lực, lạnh lùng, mà còn là một tâm hồn ấm áp, biết yêu thương và trân trọng những gì đáng quý.
“Anh đã từng đau… thật nhiều,” Hạ My thốt ra, giọng nhẹ nhàng.
Hàn Thừa gật đầu, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt anh chạm vào cô với một sự tin tưởng sâu sắc. Cô nhận ra rằng, anh đang chia sẻ một phần của mình, và anh tin cô – một người trợ lý trẻ, bình thường, nhưng lại khiến anh muốn mở lòng.
Cuộc trò chuyện tiếp tục, Hạ My cũng chia sẻ về cuộc sống, những ước mơ, những lo lắng và cả những thất bại mà cô từng trải qua. Hai con người tưởng chừng khác biệt – quyền lực và bình thường, lạnh lùng và ngây thơ – lại tìm thấy sự đồng điệu trong những câu chuyện đời thường, trong những rung động không thể giấu đi.
Hàn Thừa thỉnh thoảng nở một nụ cười hiếm hoi, khiến Hạ My thấy lạ kỳ nhưng cũng hạnh phúc. Cô nhận ra, nụ cười đó không chỉ là sự vui vẻ bình thường, mà là dấu hiệu cho thấy anh đang thực sự thoải mái, tin tưởng và gần gũi với cô.
Khi món tráng miệng được mang ra, Hàn Thừa nhìn Hạ My, giọng trầm nhưng dịu dàng:
“Cô ăn thử món này. Tôi đã chọn nó vì nghĩ cô sẽ thích.”
Hạ My đỏ mặt, nhận lấy chiếc muỗng, tim đập mạnh. Cô nhận ra rằng, mỗi hành động, mỗi cử chỉ của Hàn Thừa hôm nay đều mang ý nghĩa đặc biệt: quan tâm, tinh tế, và sủng thầm kín.
Trong suốt bữa tối, Hạ My cảm nhận được một điều rõ ràng: Hàn Thừa không chỉ là tổng tài quyền lực, mà còn là người đàn ông biết quan tâm, biết lắng nghe, biết trân trọng những rung động tinh tế. Cô nhận ra rằng, những lần bối rối, những trò tinh nghịch trước đây, tất cả đều khiến anh để mắt đến cô, chăm sóc cô theo cách riêng, khiến cô vừa hạnh phúc vừa xao xuyến.
Khi bữa tối kết thúc, Hàn Thừa đứng lên, đưa tay ra:
“Chúng ta về thôi.”
Hạ My đặt tay vào tay anh, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, tình cảm giữa họ không còn là sự tò mò hay rung động đơn thuần. Nó đã trở thành một sự gắn kết tinh tế, nơi anh vừa là tổng tài quyền lực, vừa là người đàn ông dịu dàng, biết sủng, biết trân trọng cô.
Trên đường về khách sạn, Hạ My không thể giấu nổi cảm xúc: tim cô đập nhanh, mặt đỏ bừng, và trong lòng, một niềm hạnh phúc dịu dàng lan tỏa. Cô biết rằng, từ bữa tối hôm nay, mối quan hệ giữa cô và Hàn Thừa sẽ bước sang một chương mới – nơi cảm xúc, sự dịu dàng, sự quan tâm và những rung động tinh tế hòa quyện, tạo nên một mối quan hệ không chỉ dựa trên công việc mà còn dựa trên sự tin tưởng và tình cảm chân thành.
Khi về đến phòng, Hạ My đứng trước gương, nhìn vào gương mặt mình, ánh mắt lấp lánh. Cô mỉm cười, tự nhủ:
“Ngày hôm nay… anh ấy đã cho mình thấy một phần khác… của anh. Một phần dịu dàng, ấm áp, và biết sủng. Trái tim mình… sao lại rung động mạnh đến vậy?”
Cô ngồi xuống ghế, tay vẫn chạm vào chiếc muỗng đã dùng trong bữa tối, thở dài hạnh phúc. Bữa tối ngoài dự tính hôm nay không chỉ giúp cô hiểu hơn về Hàn Thừa, mà còn khiến cô nhận ra rằng, anh không chỉ là người tổng tài lạnh lùng, mà còn là người đàn ông biết quan tâm, biết lắng nghe và biết yêu theo cách tinh tế, khiến trái tim cô rung động từng ngày.
Trước khi đi ngủ, Hạ My nhìn ra cửa sổ, ánh đèn thành phố lung linh phản chiếu trên gương mặt cô. Cô biết chắc rằng, bữa tối hôm nay sẽ là kỷ niệm khó quên, nơi cô cảm nhận được sự dịu dàng, sủng thầm kín và sâu sắc từ Hàn Thừa – người đàn ông quyền lực, lạnh lùng nhưng lại biết quan tâm, trân trọng và yêu thương cô theo cách riêng, khiến trái tim cô loạn nhịp và ngọt ngào hơn bao giờ hết.