tổng tài sủng vợ thật ngọt

Chương 1: Gặp lần đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Tiểu Nhiên hối hả chạy trên con đường dẫn vào khách sạn năm sao, trong tay vẫn cầm chặt tập tài liệu quan trọng. Mặt trời buổi chiều hắt những tia nắng vàng lên mái tóc đen nhánh của cô, làm cô trông vừa tất bật vừa rạng rỡ một cách tự nhiên.

“Chắc chắn là mình đến muộn mất rồi… không biết Hạ tổng có nổi giận không…” cô lẩm bẩm, vừa chạy vừa cố gắng giữ bộ váy công sở không bị xộc xệch.

Khách sạn sang trọng tấp nập người qua lại. Cô vừa bước chân vào sảnh, vội vã nhìn quanh để tìm lễ tân, thì… “À!” – một cú va chạm bất ngờ khiến cô lảo đảo.

Một người đàn ông cao ráo, mặc suit đen chỉnh tề, đang đứng ngay trước mắt cô. Họ va vào nhau đến mức cả hai phải chao người để giữ thăng bằng.

“Xin lỗi… xin lỗi!” Tiểu Nhiên vội vàng cúi người, vừa bối rối vừa ngẩng lên nhìn thì nhận ra… người trước mặt không phải ai khác, mà chính là Hạ Khải – Tổng Giám đốc tập đoàn Hạ Thị, người nổi tiếng lạnh lùng, quyền lực, và ít ai dám tiếp cận.

Hạ Khải nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt sắc lạnh như dao nhưng cũng không giấu được sự tò mò. Ông ta không nói gì, chỉ khẽ cau mày, khiến Tiểu Nhiên cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.

“Cô… có sao không?” Giọng anh lạnh lùng nhưng trầm ấm, vang lên giữa sảnh khách sạn, khiến không khí dường như chùng xuống.

Tiểu Nhiên lắp bắp: “D-dạ… không sao… tôi… tôi… xin lỗi đã… vội vàng.” Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.

Hạ Khải nhếch môi, thoáng một nụ cười rất nhẹ nhưng lại khiến tim cô như rơi tự do. “Vội vàng đến mức va vào người tôi sao? Cô chắc là nhân viên mới của công ty tôi?” Anh nhìn cô, giọng vừa hỏi vừa như khẳng định.

“Dạ… đúng ạ. Tôi… tôi là Lâm Tiểu Nhiên, nhân viên mới, đến tham dự cuộc họp của… hôm nay…” Cô vừa nói vừa liếc nhanh về phía lễ tân, tim đập như muốn nhảy ra ngoài.

Hạ Khải gật đầu, ánh mắt vẫn không rời cô. “Họp. Họp với tôi à? Cô đến muộn rồi đấy.” Giọng anh vẫn giữ sự lạnh lùng đặc trưng, nhưng thái độ không hề gay gắt như cô tưởng.

Tiểu Nhiên ngẩng đầu lên, cảm thấy vừa bối rối vừa ngạc nhiên. “Dạ… tôi… tôi xin lỗi, do kẹt xe… nên…” Cô không biết phải nói gì hơn, chỉ biết cúi gằm mặt, tay vẫn giữ chặt tập tài liệu.

Hạ Khải khẽ hít một hơi, ánh mắt nhìn cô kỹ hơn. Có điều gì đó trong cô khiến anh chú ý, không phải vì cô là nhân viên mới, mà là một cảm giác rất lạ, vừa quen vừa mới mẻ, khiến trái tim anh vốn đã lạnh lùng chợt nhúc nhích.

“Đi theo tôi.” Anh ra lệnh ngắn gọn, giọng điệu không cho phép cãi lại. Tiểu Nhiên ngẩng lên, hơi sững sờ, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi theo.

Họ bước vào thang máy, không gian hẹp khiến cô hơi căng thẳng. Cô lén quan sát người đàn ông bên cạnh: cao lớn, vóc dáng chuẩn, mái tóc đen óng, đôi mắt sâu thẳm khiến người khác khó lòng rời mắt. Dường như mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của anh đều toát ra khí chất tổng tài – lạnh lùng, uy quyền, nhưng lại có một điều gì đó khiến cô cảm thấy gần gũi lạ thường.

“Cô lần đầu đến công ty tôi?” Hạ Khải phá vỡ sự im lặng, giọng vẫn đều đều nhưng ánh mắt anh liếc nhìn cô.

“Dạ… phải, thưa anh.” Tiểu Nhiên cố gắng trả lời một cách bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập thình thịch.

“Ừ… thì đừng quá lo lắng. Tôi không đánh giá nhân viên qua vẻ ngoài.” Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng không lạnh như lúc gặp đầu tiên. “Chỉ cần làm việc tốt, tôi sẽ để ý.”

Tiểu Nhiên khẽ gật đầu, cảm giác vừa sợ vừa vui. “Dạ… em sẽ cố gắng.”

Thang máy mở ra, dẫn họ tới tầng làm việc. Hạ Khải bước ra trước, Tiểu Nhiên lóng ngóng theo sau. Mọi người trong công ty đều quay nhìn cô – cô cảm thấy ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa tò mò – và đặc biệt, ai cũng cảm nhận được một sự khác biệt rất rõ rệt từ tổng tài Hạ Khải khi đứng bên cô.

Cuộc họp diễn ra trong phòng lớn, ánh sáng dịu dàng từ cửa kính chiếu vào. Tiểu Nhiên cố gắng tập trung nghe Hạ Khải phát biểu, nhưng không thể ngăn được ánh mắt lén nhìn anh. Hạ Khải thì thỉnh thoảng lại liếc cô, như đang kiểm tra từng cử chỉ, từng biểu cảm của cô.

Cuộc họp kết thúc, Tiểu Nhiên chưa kịp thở phào thì Hạ Khải bất ngờ nói: “Cô lại đây một chút.” Giọng anh trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm khiến cô vừa sợ vừa tò mò.

Cô hít một hơi, bước tới gần. “Dạ… thưa anh?”

Hạ Khải nhìn cô một lúc lâu, rồi nghiêm túc nói: “Tôi sẽ giao cho cô một số việc quan trọng. Cô có chịu trách nhiệm không?”

“Dạ… em… em sẽ cố gắng ạ.” Cô đáp, tim đập thình thịch.

Anh gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong đáy mắt lại lóe lên một chút dịu dàng mà chỉ cô nhận ra. “Được. Tôi sẽ theo dõi tiến độ công việc của cô. Làm tốt, cô sẽ không hối hận.”

Tiểu Nhiên cầm tập tài liệu trên tay, bước ra khỏi phòng họp với một cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng. Trong lòng cô, người đàn ông lạnh lùng này thật sự… khác biệt. Cái nhìn, giọng nói, cách anh để ý đến cô… tất cả đều khiến cô không thể quên.

Và ngay lúc đó, Hạ Khải đứng sau lưng cô, giọng nói trầm ấm vang lên:

“Lần gặp đầu tiên, cô đã khiến tôi chú ý.”

Tiểu Nhiên giật mình, tim đập nhanh hơn. Ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra… cuộc sống của mình sắp bước vào một chương hoàn toàn mới, đầy bất ngờ và ngọt ngào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×