Sáng hôm sau, Lâm Tiểu Nhiên thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Cuộc họp đầu tiên dưới sự giám sát trực tiếp của Hạ Khải đã kết thúc suôn sẻ, nhưng cô biết rằng công việc của mình mới chỉ bắt đầu.
Cô chuẩn bị cẩn thận, trang phục thanh lịch nhưng vẫn thoải mái để có thể di chuyển dễ dàng. Trong túi xách, tập tài liệu quan trọng từ cuộc họp hôm qua được cô cẩn thận xếp gọn, tự nhủ: “Không được để bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhất định phải giữ thể diện cho bản thân.”
Sáng hôm đó, công ty Hạ Thị tổ chức một sự kiện lớn – buổi ký kết hợp đồng quan trọng với đối tác nước ngoài. Tiểu Nhiên được giao nhiệm vụ hỗ trợ lễ tân, chuẩn bị tài liệu và đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Khách sạn nơi diễn ra sự kiện đông nghịt người. Những nhân viên bận rộn chạy qua chạy lại, các khách mời trong bộ vest sang trọng, ánh mắt dường như vừa quan sát vừa đánh giá mọi thứ xung quanh. Tiểu Nhiên bước vào sảnh, tập trung vào công việc, không ngờ rằng một tình huống bất ngờ sắp xảy ra.
Khi cô vừa định đưa một tập tài liệu cho một vị khách nước ngoài, thì một nhân viên khác đẩy cô nhẹ, khiến tập tài liệu rơi xuống sàn. Trong lúc cúi xuống nhặt, cô không ngờ rằng một nhân viên giám sát của công ty đối tác lại xuất hiện ngay lúc đó, ánh mắt nghi ngờ.
“Cô là ai? Sao lại cầm tài liệu này?” Giọng nói nghiêm nghị, sắc lạnh, làm Tiểu Nhiên giật mình.
“D-dạ… em là nhân viên mới, em đang… chỉ…” Cô lúng túng giải thích, nhưng chưa kịp nói hết thì vị nhân viên kia đã nhíu mày, nghi ngờ cô đang cố tình lấy tài liệu.
“Đưa đây!” Anh ta ra tay giật tập tài liệu khỏi tay cô. Tiểu Nhiên sợ hãi, vội vã nói: “Không! Đây là việc của em, em không lấy trộm!”
Khung cảnh bỗng trở nên căng thẳng. Một vài khách mời bắt đầu nhìn chằm chằm, thì thầm bàn tán. Cô cảm thấy tim đập nhanh, mặt nóng bừng. Trong khoảnh khắc ấy, cô thực sự không biết phải làm gì để chứng minh mình vô tội.
Và rồi, một giọng nói trầm, đầy quyền lực vang lên:
“Đủ rồi.”
Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên, và tất cả mọi người đều quay lại nhìn. Hạ Khải xuất hiện, đứng thẳng trước Tiểu Nhiên, ánh mắt sắc bén nhưng không giấu được sự nghiêm nghị.
“Cô ấy là nhân viên của tôi. Ai dám nghi ngờ, sẽ phải chịu trách nhiệm.” Giọng anh vừa lạnh lùng, vừa uy nghi, khiến không khí trong phòng lập tức căng thẳng.
Người nhân viên giám sát cứng họng, ánh mắt nhìn Hạ Khải đầy sợ hãi. “Tổng… Tổng Giám đốc… tôi…”
“Im lặng.” Hạ Khải gằn giọng. Anh nhìn Tiểu Nhiên, hơi nghiêng đầu, giọng mềm hơn nhưng vẫn nghiêm túc: “Tiểu Nhiên, cô ổn chứ?”
Cô ngẩng đầu, mắt còn đỏ ngầu vì sợ hãi: “Dạ… em… em ổn ạ.” Cảm giác vừa sợ vừa ấm áp tràn ngập, cô nhận ra sự có mặt của Hạ Khải như một bức tường bảo vệ, khiến cô an tâm đến lạ thường.
Hạ Khải bước tới gần, nhẹ nhàng đưa tay giúp cô nhặt lại tập tài liệu. “Cẩn thận hơn một chút. Công việc quan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải giữ thái độ đúng mực.” Giọng anh nhẹ nhàng hơn, khiến cô vừa bối rối vừa cảm thấy được che chở.
Tiểu Nhiên cúi đầu, cảm ơn anh, nhưng trong lòng vẫn còn rối bời. Mọi ánh mắt dường như đang dõi theo cô, nhưng cô chỉ nhìn thấy Hạ Khải. Ánh mắt anh dịu dàng, nhưng vẫn đầy uy quyền, khiến cô không thể rời.
Sau đó, Hạ Khải quay sang nhân viên giám sát kia, giọng nghiêm:
“Cô làm rõ chuyện này với cấp trên của mình. Và nhớ lần sau, đừng tự ý nghi ngờ nhân viên của tôi nữa.”
Người kia ấp úng, chỉ biết gật đầu. Mọi người trong phòng dần trở lại làm việc, nhưng không khí vẫn còn lưu lại cảm giác nghiêm nghị của Hạ Khải.
Khi mọi thứ lắng xuống, Hạ Khải đặt tay lên vai Tiểu Nhiên, ánh mắt nhìn cô thật lâu: “Đây chỉ là lần đầu. Nếu sau này còn chuyện tương tự, tôi sẽ không nhắc nhở nữa đâu.”
Tiểu Nhiên cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, nhưng đồng thời, một cảm giác an toàn lạ kỳ tràn ngập. Cô cúi đầu, nhỏ giọng: “Dạ… em sẽ cẩn thận hơn ạ.”
Hạ Khải gật nhẹ, rồi quay người đi, để lại cô đứng đó với cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào. Trong lòng Tiểu Nhiên, hình ảnh người đàn ông cao lớn, lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm đến cô, in sâu không thể phai.
Sự kiện kết thúc, Tiểu Nhiên đứng ngoài cửa nhìn Hạ Khải cùng các đối tác đi qua. Cô tự nhủ: “Người này… thật kỳ lạ. Lạnh lùng, quyền lực… nhưng lại quan tâm đến em đến vậy.”
Và từ hôm đó, Tiểu Nhiên nhận ra rằng không chỉ công việc, mà cả cuộc sống của cô sẽ gắn liền với Hạ Khải. Anh không chỉ là tổng tài quyền lực mà còn là bức tường bảo vệ cô trước mọi sóng gió.
Tiểu Nhiên thở dài, vừa mệt mỏi vừa vui sướng. “Cuộc sống mới bắt đầu… nhưng có lẽ, mọi thứ sẽ ngọt ngào hơn mình tưởng.”
Cô không biết rằng Hạ Khải, ngay cả khi rời khỏi sự kiện, vẫn đang lén quan sát cô từ phía xa. Trong ánh mắt anh, có sự chú ý đặc biệt dành riêng cho cô – một sự quan tâm mà chỉ riêng cô mới có thể cảm nhận được.
Và trong khoảnh khắc ấy, một mối duyên lạ kỳ bắt đầu hình thành, âm thầm kéo hai con người trái ngược nhau – cô gái dịu dàng, và tổng tài lạnh lùng – về bên nhau, mở ra một câu chuyện đầy sủng ngọt, vừa thuần khiết vừa bất ngờ.