tổng tài sủng vợ thật ngọt

Chương 5: Khoảnh khắc ngọt ngào đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai làm trợ lý của Lâm Tiểu Nhiên bắt đầu với một loạt nhiệm vụ dày đặc. Dù đã quen với khối lượng công việc khổng lồ từ hôm qua, nhưng hôm nay cô vẫn không khỏi căng thẳng.

Cô vừa sắp xếp xong các tài liệu hợp đồng, vừa kiểm tra lại lịch trình họp, thì nhận ra đồng hồ đã chỉ gần 10 giờ sáng. Lịch trình dày đặc với các cuộc họp và email quan trọng khiến cô hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung.

Đúng lúc ấy, thư ký bước vào phòng, giọng nhỏ nhẹ:

“Tiểu Nhiên, anh Hạ nhắn tin bảo chị ấy chuẩn bị một chút cho anh ấy.”

Cô nhìn điện thoại, thấy dòng tin nhắn từ Hạ Khải:

10 phút nghỉ giải lao, xuống sảnh, tôi có việc cho cô.

Tiểu Nhiên hơi sững người, tim đập nhanh. “Xuống sảnh?” Cô tự hỏi không biết anh muốn nói gì, nhưng chỉ kịp mỉm cười rồi vội vã chuẩn bị, chỉnh lại váy áo, rồi rời phòng làm việc.

Khi bước xuống sảnh, cô thấy Hạ Khải đứng bên quầy tiếp tân, tay cầm hai cốc trà sữa còn đang bốc hơi. Anh nhìn cô, ánh mắt trầm nhưng dịu dàng đến lạ thường.

“Tiểu Nhiên, đây là cho cô.” Anh đưa một cốc trà sữa về phía cô, giọng điệu không thay đổi lạnh lùng như thường ngày, nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp đến lạ.

Cô ngạc nhiên, lắp bắp: “D-dạ… anh… mua cho em ạ?”

Hạ Khải gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhìn cô làm việc căng thẳng, tôi nghĩ cô cần nghỉ ngơi và thư giãn một chút.”

Tiểu Nhiên cảm thấy tim mình rung lên một nhịp lạ. Chưa bao giờ cô được ai quan tâm theo cách vừa tinh tế vừa ấm áp như vậy. “Em… em cảm ơn anh ạ.” Cô nhận cốc trà, tay hơi run, ánh mắt lóe lên niềm hạnh phúc xen lẫn xấu hổ.

Hạ Khải không nói gì thêm, chỉ đứng đó, mắt nhìn cô. Khoảnh khắc này, cô cảm nhận được một sự dịu dàng chưa từng thấy trong con người anh – người đàn ông lạnh lùng, quyền lực nhưng lại biết quan tâm đến cô theo cách nhẹ nhàng đến lạ.

Cô cầm cốc trà, hít một hơi thật sâu, rồi thử nhấp một ngụm. Vị ngọt, vị béo nhẹ lan tỏa trong miệng, nhưng điều khiến cô cảm thấy đặc biệt không phải là hương vị, mà là sự quan tâm tinh tế của Hạ Khải.

“Anh… anh không uống sao?” Cô nhỏ giọng, ánh mắt tò mò.

Hạ Khải cười khẽ, chỉ nhấp một ngụm từ cốc của mình, rồi nhìn cô. “Tôi uống một chút thôi, chủ yếu là cho cô. Chỉ cần cô vui vẻ, tôi đã thấy đủ.”

Tiểu Nhiên đỏ mặt, cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô không biết tại sao chỉ một hành động nhỏ lại khiến cô rung động đến thế. Cô chầm chậm đưa cốc trà lên môi, cố gắng nhấp một ngụm nhưng lại bất giác nhìn anh. Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, ánh nhìn vừa sâu vừa dịu, khiến cô không thể rời.

Cô hít một hơi, tự nhủ: Làm sao mà một người lạnh lùng như anh lại có thể… khiến mình rung động chỉ bằng một cốc trà sữa?

Hạ Khải nhận thấy sự bối rối của cô, nở một nụ cười tinh tế. “Ngày đầu tiên làm việc căng thẳng, nhưng tôi thấy cô xử lý rất tốt. Ngay cả khi có khó khăn, cô vẫn cố gắng, điều đó khiến tôi ấn tượng.”

Tiểu Nhiên nghe mà tim như tan chảy. Những lời nói tưởng chừng ngắn gọn, nhưng lại mang một sức mạnh kỳ lạ, khiến cô cảm thấy được công nhận và an toàn.

Cô mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ: “Em… em chỉ làm những gì có thể thôi ạ. Nhưng được anh nhìn nhận, em thật sự hạnh phúc.”

Hạ Khải nhíu mày, ánh mắt dịu đi một chút. “Đừng quá khiêm tốn. Tiềm năng của cô còn nhiều, và tôi sẽ giúp cô phát triển. Nhưng trước hết, hãy thư giãn một chút.”

Tiểu Nhiên ngồi xuống một ghế sofa gần quầy, nhấp từng ngụm trà, cảm giác ngọt ngào lan tỏa cả tâm hồn. Cô không biết rằng Hạ Khải đứng gần đó, chỉ quan sát cô lặng lẽ, đôi mắt anh tràn đầy sự quan tâm nhưng không hề phô trương.

Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng trái tim mình đang bắt đầu rung động. Không phải vì anh là tổng giám đốc quyền lực, mà là vì anh biết quan tâm đến cô theo cách thật sự tinh tế, ấm áp và nhẹ nhàng.

Cô vừa uống trà vừa nghĩ về những ngày làm việc trước đó – những lần anh xuất hiện đúng lúc để giúp cô vượt qua khó khăn, những ánh mắt chăm chú mà cô luôn cảm nhận được. Và bây giờ, khoảnh khắc nhỏ bé này, anh mua trà sữa cho cô, khiến cô cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, rung động không lời.

Hạ Khải đứng đó, quan sát cô, thấy cô thoáng đỏ mặt khi nhận trà, ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa tràn đầy ý nghĩa. Anh biết, chỉ một chút quan tâm cũng đủ để cô cảm nhận được sự khác biệt giữa anh và những người khác.

Cô uống xong, đặt cốc xuống bàn, nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Em… em sẽ cố gắng làm việc thật tốt, để không phụ lòng anh.”

Hạ Khải gật đầu, ánh mắt trầm sâu: “Tôi tin tưởng cô. Chỉ cần cô làm việc nghiêm túc và chăm chỉ, tôi sẽ luôn ủng hộ. Và… tôi sẽ không để cô một mình đối mặt với khó khăn.”

Tiểu Nhiên cảm thấy tim mình nhói lên. Lời nói vừa lạnh lùng vừa dịu dàng ấy khiến cô không khỏi rung động mạnh mẽ. Cô cúi đầu, mỉm cười: Ngày đầu tiên rung động… không phải vì một lời hứa lớn lao, mà chỉ vì một cốc trà sữa và ánh mắt dịu dàng của anh.

Khoảnh khắc ngọt ngào ấy kéo dài chỉ vài phút, nhưng đủ để in sâu vào trái tim Tiểu Nhiên. Cô nhận ra rằng, bên cạnh sự thử thách trong công việc, cô còn có những cảm xúc ngọt ngào, bất ngờ, và đặc biệt – sủng chiều từ Hạ Khải.

Ngày hôm đó, Tiểu Nhiên cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào. Mỗi lần nghĩ đến khoảnh khắc anh đưa trà cho cô, ánh mắt chăm chú, giọng nói trầm ấm, cô đều không khỏi mỉm cười. Cô biết, hành trình bên Hạ Khải sẽ đầy thách thức, nhưng cũng đầy ắp những khoảnh khắc ngọt ngào, khiến cô muốn bước tiếp mà không hề sợ hãi.

Và từ khoảnh khắc ngọt ngào đầu tiên ấy, trái tim Tiểu Nhiên đã chính thức rung động, mở ra một mối quan hệ đầy bất ngờ, sủng chiều, và thuần khiết giữa cô – cô gái dịu dàng, và Hạ Khải – tổng giám đốc lạnh lùng nhưng dịu dàng đến lạ kỳ với riêng cô.

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng trong trái tim cô, hình ảnh Hạ Khải đứng bên sảnh, cầm cốc trà sữa và nhìn cô dịu dàng, mãi in sâu, nhắc nhở cô rằng: một mối quan hệ đầy ngọt ngào và sủng chiều đang chờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×