tổng tài sủng vợ thật ngọt

Chương 4: Ngày đầu đi làm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tiểu Nhiên thức dậy sớm hơn mọi ngày, tim vẫn còn đập rộn ràng sau lời đề nghị làm trợ lý của Hạ Khải. Cô nhìn mình trong gương, chỉnh lại mái tóc, thoa nhẹ chút son hồng nhạt, tự nhủ: Hôm nay phải thật bình tĩnh và chuyên nghiệp.

Cô chuẩn bị tài liệu, kiểm tra lại lịch trình công việc mà Hạ Khải đã gửi trước đó, nhấp một ngụm cà phê và vội vàng rời nhà. Cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng tràn ngập trong cô – đây là ngày đầu tiên làm trợ lý cá nhân cho tổng giám đốc quyền lực nhất công ty, không được phép sơ suất.

Khi bước vào công ty, không khí làm việc đã nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Nhân viên các phòng ban di chuyển liên tục, ai nấy đều bận rộn với công việc của mình. Tiểu Nhiên bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, nơi Hạ Khải đang chờ, ghế xoay quay lưng về phía cửa sổ, ánh nắng chiếu vào tạo thành một khung cảnh vừa uy quyền vừa lạnh lùng.

“Đến đúng giờ,” Hạ Khải nói, giọng điệu đều đều, nhưng ánh mắt anh nhìn cô kỹ lưỡng như đang đánh giá từng cử chỉ.

Tiểu Nhiên hít sâu, cúi đầu: “Dạ… thưa anh, em đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu.”

Hạ Khải gật đầu, đưa cho cô một danh sách các công việc trong ngày. Tiểu Nhiên mở ra, lập tức nhận ra khối lượng công việc dày đặc, từ chuẩn bị hợp đồng, kiểm tra email, đến việc sắp xếp lịch trình các cuộc họp quan trọng. Cô không khỏi run rẩy: Ngày đầu tiên đã nhiều việc thế này… liệu mình có làm nổi không?

Cô bắt đầu công việc, nhưng không lâu sau đã gặp khó khăn. Một tập tài liệu quan trọng bị in sai, số liệu trong hợp đồng không khớp với yêu cầu ban đầu. Tiểu Nhiên loay hoay, vừa sợ vừa lúng túng, cảm giác áp lực đè nặng lên vai.

Trong lúc cô đang bối rối, Hạ Khải đi qua, ánh mắt anh dừng lại trên tập tài liệu. “Để tôi xem.” Giọng anh trầm, nhưng không gay gắt, chỉ đủ khiến cô giật mình.

Anh nhẹ nhàng mở tập tài liệu ra, kiểm tra từng chi tiết, sửa lại một số chỗ, rồi quay sang cô: “Cô thiếu sót ở đây. Lần sau phải kiểm tra kỹ càng hơn.”

Tiểu Nhiên đỏ mặt, cúi gằm: “Dạ… em xin lỗi ạ, em sẽ nhớ…”

Hạ Khải nhíu mày, nhưng chỉ một giây, ánh mắt anh lại dịu xuống: “Không sao, lần đầu mà. Tôi biết cô đang cố gắng. Nhìn cô, tôi thấy được tiềm năng.”

Cô ngẩng đầu, mắt ánh lên niềm vui xen lẫn xấu hổ. Cảm giác được Hạ Khải nhìn nhận khiến cô vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Người đàn ông lạnh lùng ấy… vẫn quan tâm đến mình, dù chỉ là qua ánh mắt và lời nói ngắn gọn.

Buổi sáng tiếp tục trôi qua với hàng loạt thử thách nhỏ: máy in hỏng, thư ký không tìm được tài liệu cần thiết, một số email quan trọng bị gửi nhầm. Mỗi khi gặp khó khăn, Tiểu Nhiên đều cảm thấy lo lắng và bất lực, nhưng bất ngờ, Hạ Khải luôn xuất hiện đúng lúc, âm thầm giúp cô vượt qua.

Một lần, khi cô vội vàng chạy đến phòng họp để trình bày tài liệu nhưng phát hiện laptop không kết nối được với máy chiếu, tim cô như ngừng đập. Cô vừa định hoảng loạn thì Hạ Khải bước tới, nhìn cô bằng ánh mắt đầy bình tĩnh.

“Cô quên kiểm tra kết nối trước khi đến.” Anh mở laptop, cắm cáp đúng cách, nhấn vài nút và máy chiếu hoạt động bình thường. “Bây giờ, cô có thể trình bày.”

Tiểu Nhiên thở phào, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập. Cô ngẩng đầu, muốn nói lời cảm ơn nhưng chỉ kịp thấy anh quay đi, ánh mắt lướt qua cô một cách tinh tế, như nhắn nhủ: Đừng lo lắng, tôi luôn để mắt tới cô.

Trong suốt buổi chiều, cô tiếp tục nhận các nhiệm vụ từ Hạ Khải, đôi khi là sắp xếp lịch họp, đôi khi là kiểm tra hợp đồng, hoặc đơn giản là chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho anh. Mỗi lần gặp khó khăn, anh đều xuất hiện, không lời trách móc mà chỉ âm thầm hướng dẫn, sửa lỗi, hoặc làm giúp cô một cách tinh tế.

Khi buổi làm việc kết thúc, Tiểu Nhiên ngồi xuống ghế, tay cầm cốc nước, cảm giác mệt mỏi nhưng hạnh phúc. Cô tự nhủ: Hôm nay thật là một ngày dài… nhưng cũng thật đặc biệt. Anh ấy… luôn âm thầm giúp đỡ mình, dù không nói ra lời khen ngợi nào.

Vừa lúc đó, điện thoại của cô rung lên, tin nhắn từ Hạ Khải:

Ngày đầu tiên ổn chứ? Nhớ nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức.

Tiểu Nhiên đọc xong, tim rung lên một nhịp, môi thoáng nở nụ cười. Cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc tràn ngập. Người đàn ông lạnh lùng ấy… thật sự quan tâm đến mình.

Cô nhìn lại bàn làm việc, tập tài liệu đã sắp xếp gọn gàng, các email đã gửi đi đúng chỗ, cảm giác tự hào lẫn hạnh phúc tràn ngập. Ngày đầu tiên tuy vất vả, nhưng nhờ sự giúp đỡ âm thầm của Hạ Khải, cô cảm thấy mình không hề đơn độc.

Khi rời công ty, Tiểu Nhiên bước ra ngoài, ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ. Cô lẩm bẩm: “Ngày đầu tiên, mình đã vượt qua. Và… anh ấy… khiến mình cảm thấy an toàn đến lạ kỳ.”

Trên đường về, cô nhớ lại từng khoảnh khắc Hạ Khải xuất hiện đúng lúc, những ánh mắt tinh tế, những hành động âm thầm quan tâm. Cô nhận ra rằng, không chỉ công việc mà cả trái tim cô cũng đang bắt đầu rung động trước anh.

Cô tự nhủ: Ngày đầu tiên đã khó khăn, nhưng cũng đầy ấm áp. Mình sẽ cố gắng hơn nữa… để không phụ lòng anh, và… để không bỏ lỡ cảm giác này.

Và từ khoảnh khắc ấy, Tiểu Nhiên biết rằng, bên cạnh sự thử thách trong công việc, cô còn được trải nghiệm những cảm xúc ngọt ngào, sủng chiều mà chỉ Hạ Khải – người đàn ông lạnh lùng nhưng quan tâm sâu sắc – mới mang lại. Ngày đầu đi làm kết thúc, nhưng hành trình đầy bất ngờ, thử thách và tình cảm ngọt ngào giữa cô và Hạ Khải mới chỉ vừa bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×