tổng tài tàn nhẫn và cô vợ hợp đồng

Chương 10: Bí Mật Của Mẹ Ruột


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi họp sáng đầy căng thẳng, An Nhi nhận được một phong thư màu nâu nhạt, không đề người gửi, chỉ ghi vỏn vẹn ba chữ: "Về quá khứ."

Cô cầm lấy, tay run lên. Nét chữ ấy… quen đến rợn người. Là của mẹ cô – người phụ nữ đã mất cách đây mười năm trong một tai nạn không rõ nguyên nhân.


Bên trong phong thư là một bức ảnh cũ, ngả vàng theo thời gian.

Một người phụ nữ mặc váy trắng đang đứng cạnh… Trịnh Văn Kỳ – Chủ tịch Trịnh Gia, và cũng chính là cha ruột của Trịnh Lệ.

Cô không tin vào mắt mình.

Phía sau tấm ảnh là dòng chữ viết tay:

“Người đàn ông mẹ từng yêu… cũng chính là kẻ đã khiến mẹ biến mất khỏi thế giới này.”

An Nhi ngồi lặng người rất lâu. Cô chưa bao giờ biết mẹ mình có mối liên hệ nào với giới thượng lưu. Gia đình cô vốn chỉ là một gia đình trung lưu bình thường – ít nhất là theo lời kể của cha dượng.

Cô nắm chặt bức ảnh, đầu óc xoay cuồng.


Tối hôm đó, tại biệt thự.

An Nhi trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi tột độ. Thiên Dật đang ở trong phòng làm việc, nhưng cô không vào. Cô lặng lẽ đi thẳng lên phòng ngủ, đóng cửa lại và khóa trái.

Cô không muốn nói chuyện với ai.

Thậm chí… cô không chắc có thể tin ai nữa.


Ngày hôm sau, An Nhi bí mật đến một văn phòng thám tử tư.

– Tôi muốn điều tra về vụ tai nạn xảy ra mười năm trước tại khu đèo Hải Vân. Nạn nhân là Trần Ngọc Dung – mẹ tôi.

Người đàn ông trung niên đẩy gọng kính, chăm chú ghi chép.

– Cô còn giữ hồ sơ pháp y hoặc báo cáo tai nạn không?

– Có. Đây là bản sao.

Cô đưa ra túi hồ sơ cũ kỹ, đã sờn góc.

Thám tử gật đầu:

– Chúng tôi sẽ làm việc trong vòng bảy ngày. Cô chuẩn bị tinh thần… vì sự thật đôi khi không dễ nghe.

An Nhi mím môi:

– Tôi đã không được nghe sự thật suốt mười năm rồi. Giờ tôi muốn biết – dù là điều tồi tệ nhất.


Buổi tối, trong phòng sách của Trình Thiên Dật.

– Em định giữ khoảng cách với anh bao lâu nữa?

Giọng anh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của An Nhi khi cô lặng lẽ vào lấy sách.

– Em chỉ cần một chút thời gian.

– Em không cần thời gian. Em cần niềm tin.

An Nhi quay đầu lại, mắt cô ánh lên tia nghi hoặc:

– Anh có giấu em điều gì về mẹ em không?

Thiên Dật sững người.

– Em hỏi vậy là sao?

– Em không rõ nữa. Nhưng anh và Trịnh Gia – các người đều biết những chuyện mà em hoàn toàn mù tịt.

Anh đặt cuốn tài liệu xuống bàn, bước tới gần:

– Anh không giấu em gì cả. Nhưng nếu em đang nghi ngờ… thì hãy để anh giúp em tìm ra câu trả lời.

– Em muốn tự mình làm.

Thiên Dật gật đầu, ánh mắt trầm xuống:

– Vậy thì anh chỉ mong em biết, dù sự thật là gì… anh vẫn đứng về phía em.


Ngày thứ ba sau khi gửi hồ sơ, An Nhi nhận được một cuộc gọi.

– Cô An Nhi? Tôi là thám tử Lương. Có thể gặp cô trong hôm nay được không? Tôi tìm ra thứ mà tôi nghĩ cô cần biết.

Tại quán cà phê nhỏ ở quận 3, gió thổi nhè nhẹ qua những ô cửa kính.

– Đây là hình ảnh từ một bản ghi chép nội bộ được cất giữ tại bệnh viện tư năm đó. Mẹ cô… không phải chết trong tai nạn.

An Nhi siết chặt ly cà phê:

– Vậy là gì?

– Là bị ép uống thuốc ngủ, rồi lao xe xuống vực. Không có dấu hiệu giằng co, nhưng cũng không có dấu vết phanh xe. Có một chiếc xe đi cùng thời điểm – không đăng ký biển số – được camera cách đó ghi lại… vài phút trước vụ việc.

– Ai đứng sau?

Thám tử ngập ngừng, rồi rút ra một tấm ảnh chụp từ camera: Một chiếc xe màu đen, sang trọng. Biển số mờ, nhưng lạ thay… phía sau xe là hình logo Trịnh Gia.

Tim An Nhi như bị bóp nghẹt.


Tối hôm đó.

Cô ngồi trước bức ảnh cũ – người phụ nữ mặc váy trắng bên cạnh Trịnh Văn Kỳ.

Bà mỉm cười dịu dàng. Còn ông ta… ánh mắt nhìn bà như một thứ tài sản vừa chiếm được.

Cô gọi điện cho Trịnh Lệ.

– Chúng ta cần nói chuyện. Không phải về dự án. Mà về cha cô… và mẹ tôi.

Giọng Trịnh Lệ vẫn ngạo mạn:

– Cuối cùng em cũng biết rồi à? Tốt. Vậy thì em nên chuẩn bị tinh thần… vì sự thật còn tàn nhẫn hơn em nghĩ đấy.


Cuối chương 10.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.