tổng tài tàn nhẫn và cô vợ hợp đồng

Chương 9: Kẻ Thứ Ba Bắt Đầu Ra Tay


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuần mới bắt đầu bằng một thông báo lạnh lùng từ ban nhân sự: Trịnh Lệ – Giám đốc dự án đầu tư – chính thức nhận nhiệm sở tại Trình Thị.

Toàn bộ công ty dậy sóng.

Ai cũng biết Trịnh Lệ không phải nhân vật đơn giản. Không chỉ từng là người yêu cũ của tổng tài Trình Thiên Dật, cô ta còn là đại tiểu thư của Tập đoàn Trịnh Gia – đối tác chiến lược mới mà Trình Thị đang cần giữ quan hệ.

Nhưng với An Nhi, điều đó chẳng khác gì một quả bom nổ chậm – và chính cô là người bị kéo vào vùng tâm chấn.


Tại văn phòng Tổng Giám Đốc.

Trợ lý Lâm cúi đầu báo cáo:

– Giám đốc Trịnh yêu cầu phòng thiết kế phối hợp trực tiếp với cô ấy về dự án khu nghỉ dưỡng biển Nha Trang. Cô ấy cũng đề nghị... cô An Nhi phụ trách giao tiếp giữa hai bên.

Trình Thiên Dật ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, ánh mắt thoáng đanh lại:

– Từ khi nào cô ấy có quyền điều phối nhân sự?

– Dạ... cô ấy bảo đây là ý tưởng để tiết kiệm thời gian, thuận lợi trao đổi. Hơn nữa, cô ấy cũng cho biết sẽ đích thân thuyết phục vợ anh.

Thiên Dật siết chặt cây bút trong tay.


Tại phòng thiết kế.

An Nhi không bất ngờ khi bị gọi tên vào nhóm dự án. Cô chỉ không ngờ Trịnh Lệ hành động nhanh đến vậy.

Buổi họp đầu tiên diễn ra trong phòng họp tầng 16. Trịnh Lệ bước vào, mỉm cười duyên dáng với tất cả mọi người – ngoại trừ An Nhi.

– Chào mọi người. Tôi mong rằng chúng ta sẽ hợp tác hiệu quả. À, riêng với An Nhi… tôi mong em sẽ cố gắng bắt kịp tiến độ. Không muốn em làm ảnh hưởng đến thành công của dự án đâu.

An Nhi chỉ khẽ gật đầu.

Nhưng khi buổi họp kết thúc, cô bị giữ lại:

– Em ở lại một lát. Tôi có vài điều muốn nói riêng.

Cánh cửa đóng lại. Trịnh Lệ chậm rãi bước đến gần, ánh mắt lướt từ đầu tới chân An Nhi:

– Em có biết vì sao tôi để em vào dự án này không?

– Không phải chị muốn hợp tác sao?

– Hợp tác? – Trịnh Lệ cười lạnh. – Tôi chỉ muốn cho em thấy, tôi vẫn có thể điều khiển cuộc sống của em... kể cả khi em đang mang danh “vợ tổng tài”.

An Nhi vẫn điềm tĩnh:

– Tôi không muốn tranh giành với chị. Nếu chị cần anh ấy đến thế, chị có thể thử giành lại. Nhưng đừng dùng tôi làm cái cớ.

Trịnh Lệ tiến lại gần hơn, giọng hạ thấp:

– Em nghĩ Thiên Dật sẽ chọn ai? Một người phụ nữ có thể cùng anh ấy mở rộng mối quan hệ quốc tế, hay một cô gái nhỏ vô danh, không có bất kỳ giá trị xã hội nào?

An Nhi siết tay, nhưng vẫn không nói gì. Cô quay người định rời đi thì Trịnh Lệ buông thêm một câu:

– Em đã từng nghe tin đồn về mẹ ruột của em chưa? Tôi biết vài chuyện... chắc em sẽ muốn tìm hiểu.

Câu nói đó khiến An Nhi khựng lại.


Tối hôm đó – tại biệt thự.

Thiên Dật trở về muộn, vẻ mặt mệt mỏi. An Nhi đang ngồi nơi bàn làm việc với hồ sơ dày đặc, ánh mắt cô có vẻ khác thường.

– Em ăn tối chưa? – Anh hỏi.

– Rồi.

– Sao không để phần cho anh?

– Em không biết giờ giấc của anh còn có cần phần nữa không.

Thiên Dật hơi nhíu mày:

– Em đang trách anh vì chuyện Trịnh Lệ vào công ty?

– Không. Em biết cô ấy vào là vì dự án hợp tác. Nhưng tại sao lại để em trực tiếp làm việc với cô ấy? Anh thừa biết cô ấy có ý đồ.

Thiên Dật im lặng một lúc, rồi ngồi xuống bên cạnh:

– Anh nghĩ em mạnh mẽ hơn anh tưởng.

An Nhi mỉm cười nhạt:

– Có lẽ anh đánh giá em sai rồi.

– Không. Chính vì anh tin em, nên mới không cản.

– Hay là... vì anh cũng muốn thử xem tình cảm của mình còn nghiêng về ai?

Thiên Dật nhìn cô một lúc lâu. Sau cùng anh nói:

– Em có tin tưởng anh không?

– Em tin anh... nhưng em không tin cô ta. Và không tin vào sự bình yên của một cuộc hôn nhân bắt đầu từ hợp đồng.


Một tuần sau – tại công ty.

Dự án được thúc đẩy với tốc độ chóng mặt. An Nhi gần như kiệt sức vì phải vừa làm việc, vừa chống lại những chiêu trò tinh vi của Trịnh Lệ. Nào là sửa bản thiết kế không báo trước, thay đổi lịch họp đột ngột, gửi tài liệu giả…

Nhưng điều khiến An Nhi lo lắng hơn cả, chính là bức ảnh hôm trước – và tin nhắn:

“Anh ấy vẫn còn nhớ vòng tay tôi.”

Cô biết rõ, nếu tiếp tục như vậy, một trong hai sẽ phải buông tay. Và kẻ đó… có thể là cô.


Cuối chương 9.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.