Khu Thanh Dương – nơi chỉ dành cho giới siêu giàu, là tập hợp của những căn biệt thự xa hoa, cổng điện tử kiểm soát nghiêm ngặt, và những bức tường cao vút cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Lâm An Nhi kéo vali bước xuống từ chiếc xe do tài xế Trình gia đưa đón. Trời đã nhá nhem tối, ánh đèn vàng ấm áp từ sân vườn không thể xua đi cảm giác lạnh lẽo đang dâng lên trong lòng cô.
Căn biệt thự số 17 hiện ra trước mắt – đồ sộ, sang trọng, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một chút hơi ấm.
Người quản gia trung niên tên là Dư, dáng người nghiêm nghị, mở cửa đón cô:
– Cô Lâm, mời vào. Phòng cô đã được chuẩn bị ở tầng hai. Cậu chủ đang làm việc, chưa chắc tối nay sẽ về.
An Nhi cúi đầu:
– Vâng, cảm ơn chú.
Căn phòng dành cho cô rộng gấp ba lần căn trọ cũ, với giường nệm dày, nội thất gỗ sang trọng, cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn phía sau. Nhưng chẳng hiểu sao, cô lại thấy nó trống rỗng – giống như một chiếc lồng chim được dát vàng.
Cô mở vali, lấy ra chiếc khung ảnh nhỏ đặt lên bàn. Trong ảnh là người cha đang nằm viện của cô – ông Lâm, khuôn mặt hiền hậu vẫn còn hằn những vết đau bệnh.
An Nhi khẽ thì thầm:
– Ba, con sẽ chịu đựng… Chỉ một năm thôi, sau đó mọi chuyện sẽ ổn.
8 giờ tối.
Tiếng động cơ vang lên trước cổng khiến căn biệt thự thoáng chấn động. Dư quản gia bước nhanh ra cửa, cung kính:
– Cậu chủ.
Trình Thiên Dật bước vào. Vẫn bộ vest đen như mọi khi, ánh mắt lãnh đạm đảo quanh một lượt rồi dừng lại khi thấy An Nhi đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, hai tay ôm tách trà đã nguội.
– Cô chưa ngủ? – Giọng anh đều đều, không biểu lộ cảm xúc.
– Tôi… chỉ mới đến. Chưa quen chỗ mới. – Cô đáp nhỏ.
Anh tháo caravat, bước đến tủ rượu, rót một ly whisky rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
– Tôi không quan tâm cô cảm thấy sao. Nhưng từ giờ trở đi, trước mặt người ngoài, cô phải đóng vai vợ tôi cho tròn vai. Nhất là mẹ tôi, bà ấy đang ở nước ngoài điều trị bệnh. Nếu bà về mà thấy có chuyện gì kỳ lạ, tôi sẽ cắt hợp đồng.
An Nhi mím môi:
– Tôi hiểu. Tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến anh.
– Tốt. – Anh nhấp một ngụm rượu, ánh mắt liếc cô như dò xét.
Im lặng bao trùm không khí.
Một lúc sau, cô cất tiếng:
– Chúng ta… sẽ ngủ riêng, đúng không?
Thiên Dật bật cười nhạt.
– Cô nghĩ tôi cần đến cô để giải quyết nhu cầu?
Gương mặt cô đỏ bừng, không biết nên phản ứng thế nào. Anh nhìn biểu cảm lúng túng ấy, đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ. Cô gái này... không giống những người phụ nữ từng tiếp cận anh vì tiền.
Nhưng anh lập tức gạt đi ý nghĩ đó.
– Cô cứ sống đúng vai diễn. Đừng mơ tưởng gì khác.
Sáng hôm sau.
An Nhi dậy sớm, xuống bếp tự tay pha cà phê và chuẩn bị bữa sáng đơn giản. Cô không biết tổng tài như anh có thói quen ăn sáng ở nhà không, nhưng vẫn cố gắng làm cho đúng vai trò người vợ "trên giấy tờ".
Khi Thiên Dật bước xuống, anh thoáng ngạc nhiên khi thấy bữa sáng được bày biện cẩn thận.
– Cô không cần làm những thứ này.
– Tôi chỉ muốn làm đúng trách nhiệm. Không hơn. – Cô đáp nhẹ.
Anh không nói gì, ngồi xuống ghế, cầm tờ báo. Dù không tỏ thái độ, nhưng rõ ràng anh không phớt lờ như cô tưởng.
Buổi trưa. Văn phòng Trình Thị.
Tại tầng 27 – nơi làm việc của tổng tài, các nhân viên xôn xao khi nghe tin chủ tịch đã “lấy vợ”.
– Cậu có thấy ảnh hôm qua trên báo không? Tổng tài Trình đi dự tiệc cùng vợ. Cô gái đó đẹp dịu dàng, mà lạ ghê, chưa ai nghe nói đến tên tuổi! – Một cô nhân viên bàn tán.
– Cũng chẳng ai nghĩ anh ấy sẽ cưới. Bao nhiêu người mẫu, minh tinh theo đuổi đều bị phớt lờ cơ mà!
Thiên Dật ngồi trong văn phòng kính, nghe hết mọi lời đồn. Anh chẳng quan tâm.
Với anh, đây chỉ là một cuộc giao dịch.
Nhưng… không hiểu sao, hình ảnh cô gái nhỏ bé đứng trong bếp sáng nay, lặng lẽ đảo trứng, lại cứ ám ảnh anh.
Buổi chiều.
An Nhi ra ngoài mua chút đồ dùng cá nhân. Khi cô quay về thì phát hiện một chiếc xe sang khác đỗ trước cổng biệt thự.
Một người phụ nữ trẻ bước ra từ xe – váy bó sát, trang điểm sắc sảo, dáng vẻ tự tin và đầy quyến rũ. Cô ta nhìn An Nhi từ đầu đến chân, ánh mắt khinh bỉ:
– Cô là ai? Sao lại ở đây?
– Tôi là… vợ của Trình Thiên Dật. – An Nhi đáp, giọng không mấy tự tin.
Người phụ nữ cười khẩy:
– Vợ? Cô đang nói đùa? Cô nghĩ chỉ vì một chiếc nhẫn là có thể thay đổi thân phận mình sao?
Cô ta bước thẳng vào nhà mà không cần xin phép, ngồi lên ghế như chốn quen thuộc. An Nhi đứng sững, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc đó, Thiên Dật từ trên lầu bước xuống, ánh mắt trở nên sắc lạnh khi thấy người phụ nữ kia:
– Cô đến đây làm gì, Khánh Vy?
Khánh Vy mỉm cười đầy ẩn ý:
– Em nhớ anh, nên ghé chơi. Không được sao?
Ánh mắt Thiên Dật thoáng qua An Nhi rồi lạnh lùng nói:
– Cô ấy là vợ tôi. Mong cô giữ khoảng cách. Đây không phải nơi cô muốn đến là đến.
Khánh Vy biến sắc, đứng dậy bỏ đi, không quên liếc An Nhi đầy giận dữ.
Khi cửa khép lại, An Nhi cất tiếng:
– Tôi xin lỗi. Tôi không biết…
– Cô không cần xin lỗi. Đây là lựa chọn của tôi. – Giọng anh trầm xuống.
Lần đầu tiên từ khi ký hợp đồng, ánh mắt Trình Thiên Dật nhìn cô... không còn là sự lạnh lẽo tuyệt đối.