Trình Thiên Dật đứng bên cửa sổ phòng làm việc, tay cầm ly cà phê đen đã nguội. Ánh sáng từ buổi chiều chạng vạng hắt lên gương mặt góc cạnh của anh, càng làm nổi bật đôi mắt trầm tĩnh và đầy u uẩn.
Từ sau khi Khánh Vy bất ngờ xuất hiện tại biệt thự, anh luôn có cảm giác bất an. Không phải vì cô ta, mà vì ánh mắt của An Nhi lúc đó – vừa sững sờ, vừa tổn thương. Mặc dù cô không nói gì, anh vẫn cảm thấy mình như một tên khốn nạn.
Anh ghét cảm giác này.
Tại phòng ngủ tầng hai.
An Nhi ngồi trước bàn học nhỏ, đôi mắt lặng lẽ nhìn vào khoảng không. Những lời lẽ của Khánh Vy vẫn còn văng vẳng bên tai:
"Cô nghĩ một tờ hợp đồng là có thể giành được anh ấy sao?"
Cô tự nhủ bản thân không nên để tâm, vì vốn dĩ đây chỉ là một cuộc hôn nhân “diễn kịch”. Nhưng trái tim lại không nghe lời. Trong lòng cô dấy lên cảm giác khó chịu, xen lẫn tổn thương, dù chính cô là người đặt ra giới hạn từ đầu.
Bỗng điện thoại cô rung lên. Là tin nhắn từ bệnh viện:
"Sức khỏe ông Lâm đang chuyển biến tốt. Nhưng cần đóng phí điều trị đợt tiếp theo trước cuối tuần."
An Nhi siết chặt điện thoại. Cô biết mình không thể để những chuyện không đâu ảnh hưởng đến mục tiêu ban đầu – kiếm đủ tiền chữa bệnh cho ba.
Hôm sau. Tại công ty Trình Thị.
Trình Thiên Dật đang họp cùng ban giám đốc thì thư ký riêng – Minh Hạo – nhẹ nhàng tiến đến thì thầm:
– Cậu chủ, cô An Nhi đến công ty. Cô ấy đợi ở khu tiếp khách tầng trệt.
Trình Thiên Dật thoáng nhíu mày.
– Cuộc họp dừng ở đây. Mọi người chuẩn bị lại phương án B cho dự án Phượng Hoàng, tôi muốn kết quả tốt hơn.
Các giám đốc lục tục đứng dậy, còn anh thì lập tức đi thang máy xuống dưới.
Khu tiếp khách.
An Nhi ngồi co ro trên ghế sofa, hai tay ôm túi, gương mặt căng thẳng. Khi thấy anh xuất hiện, cô liền đứng bật dậy:
– Xin lỗi… Tôi không muốn gây phiền phức. Nhưng tôi cần gặp anh một lát.
– Đi theo tôi. – Anh lạnh nhạt.
Họ bước vào phòng làm việc riêng. Trình Thiên Dật khoanh tay đứng trước bàn, ánh mắt sắc lạnh:
– Cô đến đây làm gì?
An Nhi lấy một tờ giấy ra, đặt lên bàn:
– Đây là chi phí điều trị đợt tiếp theo của ba tôi. Trong hợp đồng có ghi, anh sẽ thanh toán toàn bộ trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực. Tôi… không còn cách nào khác.
Anh nhìn tờ hóa đơn rồi nhìn cô, trầm giọng:
– Cô nghĩ tôi không giữ lời?
– Không phải. Chỉ là… thời hạn là cuối tuần. Tôi sợ... không kịp. – Giọng cô nghèn nghẹn.
Trình Thiên Dật im lặng vài giây, rồi lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý:
– Minh Hạo, xử lý chi phí viện phí cho ông Lâm ngay hôm nay. Không để trễ.
Cúp máy, anh nhìn An Nhi, giọng vẫn lạnh:
– Cô còn việc gì khác?
An Nhi cúi đầu:
– Cảm ơn anh.
Cô xoay người chuẩn bị bước đi, nhưng giọng anh bất ngờ vang lên sau lưng:
– Lần sau, nếu muốn gì, cứ gọi tôi. Đừng xuất hiện ở công ty như thế. Tôi không muốn người khác nghĩ vợ tôi đang đi xin xỏ.
An Nhi dừng bước. Vợ tôi… Anh vừa nói “vợ tôi”.
Trái tim cô bất giác chao đảo.
Chiều hôm đó.
An Nhi đi siêu thị về thì gặp Dư quản gia đang nói chuyện với một người phụ nữ lớn tuổi ở sân sau. Khi cô đến gần, người phụ nữ quay lại – đó là bác quản gia trưởng của nhà họ Trình, bà Trịnh, người từng chăm sóc Thiên Dật từ nhỏ.
– Cháu là… vợ của Thiên Dật? – Bà hỏi, giọng nghiêm nghị.
– Dạ… vâng. Cháu là An Nhi. – Cô lễ phép cúi đầu.
Bà Trịnh nhìn cô một lượt từ đầu đến chân rồi gật gù:
– Nhìn cháu còn nhỏ tuổi. Thiên Dật là người cứng rắn, lại chẳng dễ gần. Mong cháu có thể chịu được.
An Nhi khẽ cười:
– Cháu hiểu. Cháu sẽ cố gắng.
Sau khi bà rời đi, Dư quản gia tiến đến:
– Cô Lâm, tôi nghe bà Trịnh nói, hình như cô Khánh Vy từng là bạn thanh mai trúc mã của cậu chủ. Hai người từng đính hôn trước khi xảy ra tai nạn xe.
An Nhi bất ngờ:
– Tai nạn?
– Phải. Một tai nạn cách đây ba năm khiến cậu chủ mất niềm tin vào phụ nữ. Từ đó, cậu trở nên lạnh lùng, cô độc. Cô Khánh Vy sau đó sang Pháp, rồi bây giờ lại quay về...
An Nhi không biết vì sao trái tim cô bỗng thắt lại. Người đàn ông mà cô “kết hôn giả” này… đã từng có vết thương sâu trong tim.
Có lẽ, chính vì thế anh mới sắt đá và tàn nhẫn như vậy.
Tối hôm đó.
Khi An Nhi đang gập quần áo trong phòng thì có tiếng gõ cửa.
– Là tôi. – Giọng Thiên Dật vang lên.
Cô ra mở cửa. Anh đứng đó, vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng ánh mắt hơi trầm xuống:
– Tôi có chuyện muốn nói.
Cô nép sang bên để anh bước vào.
– Tôi biết Khánh Vy đã làm cô khó xử. Nhưng cô nên hiểu… chúng ta không có nghĩa vụ ghen tuông hay ràng buộc.
An Nhi ngước lên, khẽ gật đầu:
– Tôi không nghĩ gì cả. Anh yên tâm.
– Tốt. Cứ tiếp tục như vậy.
Anh quay người bước ra khỏi phòng, nhưng rồi dừng lại, không quay đầu:
– Mai có một bữa tiệc từ thiện. Cô sẽ đi cùng tôi. Mặc lễ phục. Từ giờ trở đi, cô cần học cách trở thành “vợ của Trình Thiên Dật” trước công chúng.
An Nhi đứng lặng, tay siết chặt vạt áo.
Cuộc sống diễn kịch chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng cô đã cảm thấy trái tim mình… dần trở nên không nghe lời.