Ngọc vội vã bước ra khỏi căn hộ chật hẹp của mình, tay nắm chặt túi xách, mắt liếc đồng hồ. Sáng nay, cô trễ hẹn với buổi phỏng vấn tại tập đoàn Hạo Thị – công ty nổi tiếng với vị tổng tài trẻ tuổi và quyền lực bậc nhất, Hạo Kiến Hạo.
Cô hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén nhịp tim đập loạn. “Đừng vấp ngã, đừng vấp ngã… mình là Ngọc, nữ thần của công ty mới!” – cô tự nhủ, vừa bước lên vỉa hè, vừa cúi xuống chỉnh lại đôi giày cao gót.
Thật không may, một chiếc taxi phóng vèo qua, bắn một vũng nước lên áo trắng tinh của Ngọc. Cô hét lên, tay giơ cao nhưng đã quá muộn – chiếc áo trắng giờ đây đã loang lổ những vệt nước bẩn xám xịt.
“Ôi trời! Hôm nay chắc là ngày đen đủi nhất đời tôi!” Ngọc càu nhàu, vừa chùi vội nước trên áo vừa chạy về phía cổng tòa nhà.
Vừa lúc ấy, cửa kính xoay của sảnh công ty mở ra. Một bóng người cao ráo, bước đi chậm rãi nhưng uy nghi, xuất hiện giữa ánh sáng ban mai. Ngọc chưa kịp nhìn rõ thì… vấp phải sàn ướt ngay trước cửa, té nhào về phía người đàn ông đó.
“Ôi không…” – Ngọc vừa hét vừa dang tay định chống, nhưng lực hấp dẫn khiến cô va thẳng vào ngực một người.
“Á!” – Tiếng Ngọc thét lên, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Người đàn ông – Hạo Kiến Hạo – hơi nhíu mày, cúi xuống nhìn cô gái đang bám vào mình. Một chút nước mưa từ tóc cô nhỏ xuống vai anh, nhưng thay vì giận dữ, ánh mắt anh lộ vẻ hơi ngạc nhiên pha chút khó hiểu.
“Cô…” – giọng anh trầm, dứt khoát, “cô không sao chứ?”
Ngọc lúng túng, bối rối, hốt hoảng lùi lại vài bước. “À… à… tôi… tôi ổn ạ. Chỉ là… vâng… té ngã một chút thôi.” Cô giật giật tay áo, cố che đi vẻ lúng túng.
Hạo Kiến Hạo nhìn cô kỹ hơn. Cô gái nhỏ nhắn, mái tóc đen dài lòa xòa, đôi mắt to tròn vừa sợ hãi vừa xấu hổ – một hình ảnh vừa đáng thương vừa… hơi thú vị. Anh nhếch môi, một nụ cười rất nhẹ, nhưng khiến Ngọc cảm thấy tim mình loạn nhịp.
“Cô vừa mới… va vào tôi?” anh hỏi, giọng trầm, nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ tinh nghịch khó nhận ra.
Ngọc gật gù, vừa xấu hổ vừa cảm thấy… một chút thích thú kỳ lạ. “Vâng… tôi… tôi thật sự xin lỗi. Tôi không cố ý.”
Hạo kiên nhẫn đứng dậy, chỉnh lại cà vạt, tay chạm nhẹ vào áo cô, quét qua những giọt nước mưa. Ngọc hơi giật mình vì hành động quá gần, nhưng anh không nói gì, chỉ cười khẽ:
“Ngày đầu tiên tại Hạo Thị, cô đã gây ấn tượng đặc biệt rồi.”
Ngọc đỏ mặt, lắp bắp: “Ấn… ấn tượng… à, tức là… tôi… không cố ý ạ!”
Anh gật đầu, bước đi, để lại Ngọc đứng trân trân giữa sảnh lớn, tim đập thình thịch. Cô tự nhủ: “Ôi trời, tổng tài lạnh lùng và quyền lực… vừa gặp đã… làm tim tôi loạn nhịp. Phải cố gắng kiềm chế!”
Vừa lúc ấy, một nhân viên lễ tân tiến đến, cười nhẹ: “Chị Ngọc đúng không ạ? Tổng tài đang đợi chị ở phòng họp tầng 10.”
Ngọc hít một hơi, đứng thẳng lưng, cố gắng chỉnh lại tinh thần. “Được rồi… phải vào, phải thể hiện bản thân. Không được bối rối…”
Bước chân lên thang máy, Ngọc nhìn vào gương, chỉnh lại mái tóc, áo quần, tay run run. Một phần cô vẫn chưa hết bàng hoàng vì cú va chạm với Hạo Kiến Hạo.
Thang máy mở ra, ánh mắt cô dừng lại trên tầng 10 – nơi cửa phòng họp mở ra, Hạo Kiến Hạo đang đứng, ánh mắt dõi theo từng bước đi của cô. Không giống như những lần gặp mặt qua báo chí hay truyền thông, ánh mắt anh đầy quan sát và… khó đoán.
Ngọc thầm nhủ: “Ôi, tôi phải bình tĩnh. Không được để anh thấy tôi lo lắng hay sợ hãi. Tôi là… nhân viên mới, nhưng cũng không kém cỏi đâu!”
Bước vào phòng họp, Ngọc cố gắng chào một cách tự tin, nhưng giọng nói lại hơi run: “Chào anh… à, anh Hạo ạ… Tôi là Ngọc, nhân viên mới… hôm nay tôi… đến để…”
Hạo ngắt lời, nụ cười thoáng hiện trên môi: “Cô có biết lý do tôi chọn cô không?”
Ngọc giật mình, lắc đầu. “Dạ… Tôi không… biết ạ?”
Anh bước tới gần, ánh mắt sắc bén nhưng không kém phần dịu dàng, nói: “Vì cô… gây ấn tượng đặc biệt với tôi sáng nay. Chỉ cần một va chạm thôi, đã để lại dấu ấn không thể phai mờ.”
Ngọc đỏ bừng mặt, tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết đứng lặng, mắt mở to nhìn Hạo.
Hạo cười nhẹ, nhấc một tay về phía cô: “Đừng lo lắng. Cô sẽ thích nghi nhanh thôi. Còn bây giờ… ngồi xuống, tôi sẽ giới thiệu sơ qua về công việc.”
Ngọc gật đầu, cố gắng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì rối như tơ vò. Cô biết, hôm nay không chỉ là ngày bắt đầu công việc mới, mà còn là ngày định mệnh cô gặp gỡ vị tổng tài khiến trái tim mình rung động…